Quan Huyện Phá Án - Chương 4
Chương 4: Xét Nghiệm Máu Bí Ẩn
Sáng hôm sau sau khi nhóm đã bắt giữ thành công nhóm tội phạm sử dụng độc tố, Trần Minh Khoa thức dậy trong căn nhà nhỏ mà Mai đã sắp xếp. Ánh nắng ban mai xuyên qua những tán lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên sàn gỗ. Không khí trong làng bỗng trở nên tươi mới và yên bình hơn sau những căng thẳng tối qua.
“Chào buổi sáng, Khoa,” Mai nói nhẹ nhàng khi cô phục vụ cho anh một bát cháo nóng hổi.
Khoa mỉm cười, cảm thấy thoải mái hơn sau một đêm nghỉ ngơi. “Chào Mai. Anh cảm thấy tốt hơn rồi, cảm ơn cô.”
Mai ngồi xuống bên cạnh anh. “Anh đã làm rất tốt hôm qua. Người dân thật sự biết ơn anh và nhóm của anh.”
Khoa gật đầu. “Cảm ơn Mai. Nhưng công việc của chúng ta chưa kết thúc. Có vẻ như vẫn còn nhiều điều bí ẩn cần giải quyết.”
Ngay lúc đó, Võ Minh Tuấn bước vào phòng, khuôn mặt nghiêm túc. “Khoa, tôi vừa nhận được tin từ phía đông rừng. Có một người đã bị tìm thấy trong tình trạng yếu ớt và không tỉnh táo. Anh nghĩ chúng ta nên đi kiểm tra ngay.”
Khoa ngẩng đầu lên, ánh mắt quyết tâm. “Đúng, hãy chuẩn bị đi. Nếu có thêm nạn nhân nào khác, chúng ta cần phải hiểu rõ hơn về nguồn gốc của độc tố này.”
Nhóm nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ cần thiết. Khoa mang theo một số dụng cụ cơ bản mà anh đã tái tạo từ kiến thức hiện đại, bao gồm một bộ dụng cụ lấy mẫu máu đơn giản và giấy vẽ dấu vân tay. Mai và Võ Minh Tuấn chuẩn bị thức ăn và nước uống, trong khi Nam đảm nhận việc vận chuyển thiết bị.
Họ rời làng và theo hướng đông rừng, nơi Võ Minh Tuấn đã nhận được tin báo. Đường đi qua những con đường mòn nhỏ, qua những cây cổ thụ cao vút và suối nước mát lạnh. Không khí dường như trở nên nặng nề hơn khi họ tiến sâu vào trong rừng.
“Anh Khoa, em vẫn còn thắc mắc về cách chúng ta có thể quay trở về hiện đại. Có gì mới không?” Mai hỏi, giọng lo lắng.
Khoa thở dài, nhìn xa xăm. “Em cũng đang cố gắng tìm hiểu. Có lẽ chúng ta cần tìm những dấu hiệu của hiện tượng xuyên không hoặc tìm kiếm các phương pháp cổ xưa mà có thể giúp anh quay về.”
Võ Minh Tuấn ngắt lời. “Chúng ta cần tập trung vào vụ người bị tìm thấy trước. Khi chúng ta giải quyết xong, có thể sẽ có manh mối về cách anh đến đây.”
Cuối cùng, sau một hành trình dài, họ đến nơi tìm thấy người bị thương. Một người đàn ông trung niên nằm gục ngã bên bờ suối, da nhợt nhạt và hô hấp yếu ớt. Khoa nhanh chóng tiến lại gần, Mai và Võ Minh Tuấn hỗ trợ anh.
“Khoa, anh nghĩ sao về tình trạng của anh ta?” Mai hỏi khi cô chuẩn bị dụng cụ sơ cứu.
Khoa nhìn vào cơ thể yếu ớt của nạn nhân. “Có vẻ như anh ta đã bị tiêm độc. Chúng ta cần lấy mẫu máu để xác định loại độc tố đang được sử dụng.”
Anh nhẹ nhàng lấy mẫu máu bằng kim nhỏ mà anh đã chế tạo. Mai lấy giấy và bột để làm nổi dấu vân tay trên cánh tay của nạn nhân, cố gắng thu thập mọi thông tin có thể.
“Khoa, em nghĩ chúng ta nên mang anh ta về làng để chăm sóc. Anh ta có thể biết gì về vụ việc này không?” Võ Minh Tuấn đề nghị.
Khoa gật đầu. “Đúng, hãy đưa anh ta về làng. Chúng ta có thể hỏi anh ta khi anh ta tỉnh lại.”
Họ mang người đàn ông trở về làng và bắt đầu chăm sóc cho anh ta. Trong khi Mai và Nam lo liệu bữa ăn và vệ sinh, Khoa cùng Võ Minh Tuấn chuẩn bị thêm các công cụ điều tra.
Một vài ngày sau, người đàn ông tỉnh lại, mắt nhìn quanh với vẻ bối rối và yếu đuối.
“Anh là ai? Các người ở đâu?” Ông ta hỏi, giọng run rẩy.
Khoa tiến lại gần, giọng nói nhẹ nhàng. “Chào anh, tôi là Trần Minh Khoa. Chúng ta đang ở trong làng này, vùng đất cổ đại. Anh bị tiêm độc, nhưng bây giờ đã ổn hơn. Anh có thể kể lại những gì đã xảy ra không?”
Người đàn ông ngồi dậy, cố gắng lấy lại sức lực. “Tôi là Lữ Văn, một thương nhân từ làng bên kia rừng. Chúng tôi đã bị tấn công bởi một nhóm người lạ. Họ yêu cầu chúng tôi chuyển giao hàng hóa quý giá, nhưng khi từ chối, họ đã tiêm độc vào chúng tôi để ép buộc.”
Khoa lắng nghe kỹ càng, ánh mắt sắc bén. “Anh nói rằng họ là người lạ, nhưng chúng ta đã bắt giữ một nhóm tội phạm gần đây. Có lẽ họ liên quan đến vụ tấn công này.”
Lữ Văn gật đầu. “Có thể. Tôi nhớ rõ rằng nhóm đó đã mang theo một loại thảo mộc đặc biệt để tạo độc. Chúng tôi đã cố gắng chống lại họ, nhưng họ quá mạnh.”
Mai tiến lại gần, đặt tay lên vai Khoa. “Anh nghĩ chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
Khoa suy nghĩ một lúc, rồi trả lời. “Chúng ta cần phải tìm hiểu về loại thảo mộc này và cách chúng được sử dụng để tạo độc. Điều này sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn về động cơ và phương pháp của kẻ tấn công.”
Võ Minh Tuấn gật đầu. “Chúng ta có thể kiểm tra các khu vực trồng thảo mộc trong rừng. Nếu loại này phổ biến, có thể chúng ta sẽ tìm thấy thêm bằng chứng về nhóm tội phạm này.”
Họ tiếp tục cuộc điều tra, tìm đến những khu vực trồng thảo mộc mà Khoa đã xác định là nguồn gốc của độc tố. Khoa dùng kiến thức hiện đại để phân loại và xác định các loại thảo mộc, tìm ra những đặc điểm riêng biệt của loại thảo mộc được sử dụng trong độc tố.
“Đây là loại thảo mộc X, một loài cây độc hiếm có thể được sử dụng để tạo ra loại độc mạnh này,” Khoa giải thích cho nhóm. “Chúng ta cần tìm nơi chúng được trồng và ai đang kiểm soát nguồn cung cấp này.”
Trong quá trình tìm kiếm, họ phát hiện ra một khu vườn bí mật nằm sâu trong rừng, nơi các loại thảo mộc được trồng và chế biến thành độc tố. Khoa nhận ra rằng đây là căn cứ của nhóm tội phạm mà họ đang tìm kiếm.
“Hãy để tôi xử lý phần này,” Khoa nói, ánh mắt kiên định. “Tôi sẽ sử dụng phương pháp hiện đại để đảm bảo chúng không thể sản xuất thêm độc tố nữa.”
Anh bắt đầu thu thập mẫu thảo mộc và phân tích chúng bằng các công cụ đã tái tạo. Mai và Võ Minh Tuấn hỗ trợ, tìm kiếm thêm bằng chứng và thông tin về nhóm tội phạm này.
“Anh Khoa, em đã tìm thấy những tài liệu này,” Mai gọi khi cô tiếp cận anh với một cuốn sổ cũ. “Chúng tôi đã tìm thấy những bản ghi chép về các phương pháp chế tạo độc tố và những tên gọi của các thành viên trong nhóm.”
Khoa mở cuốn sổ, đọc qua các ghi chép kỹ lưỡng. “Đây là những hướng dẫn chi tiết về cách tạo ra loại độc này. Và tên của những người đứng đầu nhóm là Võ Hữu, một tên trùm tội phạm nổi tiếng ở khu vực này.”
Võ Minh Tuấn nghiêm túc. “Chúng ta cần phải đối mặt trực tiếp với Võ Hữu. Anh ta có thể là mối đe dọa lớn nhất đối với làng chúng ta.”
Khoa đồng ý. “Chúng ta sẽ tổ chức một cuộc hội đồng lớn và thông báo cho tất cả người dân về nguy cơ này. Sau đó, chúng ta sẽ lên kế hoạch để bắt giữ Võ Hữu và những người theo hắn.”
Họ trở về làng với đầy đủ bằng chứng và thông tin mới. Trong cuộc họp lớn với người dân, Khoa trình bày các bằng chứng về nguồn gốc của độc tố và nguy cơ từ Võ Hữu.
“Chúng ta không thể để Võ Hữu tiếp tục đe dọa cuộc sống của chúng ta. Chúng ta cần phải hợp tác để bắt giữ hắn và những kẻ theo hắn,” Khoa nói, giọng nói mạnh mẽ và thuyết phục.
Ông Lão đứng lên, ánh mắt quyết tâm. “Chúng ta sẽ làm theo hướng dẫn của Trần Minh Khoa. Hãy cùng nhau bảo vệ làng của chúng ta khỏi mối đe dọa này.”
Nhóm của Khoa, bao gồm Mai, Võ Minh Tuấn, và những người dân dũng cảm, bắt đầu triển khai kế hoạch để bắt giữ Võ Hữu. Họ xác định địa điểm nơi Võ Hữu thường xuyên tụ tập và kiểm soát nguồn cung cấp thảo mộc độc.
Một đêm tối, khi Võ Hữu và nhóm của hắn đang chuẩn bị một lô độc tố mới, họ bị bất ngờ tấn công bởi nhóm người dân và đội của Khoa. Cuộc đối đầu diễn ra căng thẳng, nhưng với sự phối hợp và chiến thuật hiện đại, họ nhanh chóng chiếm ưu thế.
“Đừng di chuyển! Hãy bắt giữ họ mà không gây thương tích!” Khoa hét lên, chiếu đèn lồng vào mắt Võ Hữu.
Võ Hữu cố gắng chống cự, nhưng sự chuẩn bị kỹ lưỡng của Khoa và đồng đội đã khiến hắn không còn cơ hội. Cuối cùng, hắn bị bắt giữ cùng với những kẻ theo hắn.
“Anh đã làm được! Công lý đã được thực thi,” Võ Minh Tuấn nói, ánh mắt tràn đầy kính trọng.
Khoa mỉm cười, cảm thấy hài lòng với những gì mình đã đạt được. “Cảm ơn mọi người. Chúng ta đã làm được điều này cùng nhau.”
Sau cuộc đối đầu, Võ Hữu bị đưa ra trước hội đồng lớn của làng. Với bằng chứng rõ ràng và sự thuyết phục của Khoa, hắn không thể phủ nhận tội lỗi của mình.
“Anh Hữu, anh đã sử dụng độc tố để kiểm soát và loại bỏ những người không đồng ý với mình. Hãy chịu trách nhiệm cho những hành động của mình,” Khoa nói, giọng nói kiên định.
Võ Hữu không còn cách nào khác ngoài việc nhận tội. Ông bị trục xuất khỏi làng và những người theo hắn cũng phải chịu hình phạt tương ứng. Công lý được thực thi, và ngôi làng trở nên an toàn hơn bao giờ hết.
“Anh thật tài ba, Khoa. Chúng tôi chưa bao giờ thấy ai giải quyết vụ án này như anh,” ông Lão nói, ánh mắt tràn đầy kính trọng.
Khoa mỉm cười khi nhìn vào những người dân xung quanh. “Cảm ơn mọi người. Sự hợp tác của các người đã làm nên thành công này.”
Khi nhóm trở lại phòng thí nghiệm tạm thời, Khoa tiếp tục nghiên cứu về loại độc tố và cách nó được sản xuất. Anh nhận ra rằng việc kiểm soát nguồn cung cấp thảo mộc là chìa khóa để ngăn chặn những vụ tấn công tương tự trong tương lai.
“Mai, anh nghĩ chúng ta nên tạo ra một hệ thống kiểm soát thảo mộc để đảm bảo rằng không ai có thể sản xuất độc tố nữa,” Khoa đề nghị.
Mai gật đầu đồng ý. “Đúng, anh Khoa. Em sẽ giúp anh thiết lập các biện pháp an ninh và giám sát nguồn cung cấp thảo mộc này.”
Võ Minh Tuấn cũng tham gia vào việc đào tạo người dân về cách nhận biết và xử lý các loại thảo mộc nguy hiểm. Sự kết hợp giữa kiến thức hiện đại của Khoa và sự hiểu biết về văn hóa cổ đại của nhóm đã tạo nên một hệ thống bảo vệ hiệu quả cho làng.
Một ngày nọ, khi cả nhóm đang làm việc trong phòng thí nghiệm, Khoa nhận thấy một hiện tượng lạ. Một tia sáng mạnh mẽ bùng lên từ một góc phòng, và trước khi anh kịp phản ứng, mọi thứ xung quanh biến mất trong một cơn lốc xoáy.
“Khoa! Khoa, anh ổn không?” Mai hét lên, lo lắng chạy lại gần anh.
Khoa mở mắt, thấy mình lại ở trong chiếc xe hơi của mình, không có dấu hiệu của cơn bão hay lồng xoáy. Anh ngồi dậy, cảm thấy đau đầu và mệt mỏi.
“Tất cả chỉ là một giấc mơ sao?” Khoa tự hỏi, nhìn quanh không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của làng cổ đại.
Nhưng trên tay anh vẫn còn những dấu vân tay và một vài dụng cụ điều tra cổ điển mà anh không hiểu cách chúng xuất hiện ở đây. Anh cảm thấy có điều gì đó không ổn và quyết định quay lại văn phòng để xem xét lại mọi thứ.
Khi anh ngồi xuống bàn làm việc, các tài liệu và manh mối từ làng cổ vẫn hiện hữu trong tâm trí anh. Khoa nhận ra rằng, dù đã quay trở lại hiện đại, những bài học và kinh nghiệm từ thời cổ đại vẫn để lại dấu ấn sâu sắc trong anh.
“Có lẽ, tôi chưa hoàn toàn thoát khỏi quá khứ,” Khoa nghĩ thầm. “Hoặc có thể, có điều gì đó vẫn liên kết tôi với thời cổ đại này.”
Anh quyết định tiếp tục điều tra những dấu hiệu kỳ lạ và tìm cách hiểu rõ hơn về hiện tượng xuyên không. Từ đó, Khoa không chỉ tiếp tục giải quyết các vụ án trong hiện đại mà còn tìm kiếm manh mối về cách quay trở về thời cổ đại, biết rằng mỗi bước đi của mình đều mang lại những bài học quý giá và những thử thách mới.
Chương 4 đã cho thấy sự tiến triển đáng kể trong cuộc điều tra của Trần Minh Khoa. Anh đã áp dụng các phương pháp hiện đại để giải quyết những vụ án phức tạp, giúp đỡ người dân địa phương và xây dựng lòng tin từ họ. Tuy nhiên, hiện tượng xuyên không vẫn còn là một bí ẩn mà Khoa cần phải giải mã. Sự kết hợp giữa hành động, đối thoại và khám phá kỹ thuật hiện đại trong bối cảnh cổ đại đã tạo nên một chương đầy kịch tính và hấp dẫn, mở ra những hướng đi mới cho câu chuyện.