Quan Huyện Yêu Sách - Chương 1
Chương 1: Xuyên Không
Ethan Brooks, nhà văn nổi tiếng với những cuốn tiểu thuyết lịch sử, đang ngồi bên bàn viết, chăm chú gõ từng chữ trên bàn phím. Mở cửa sổ máy tính, anh nhìn ra ngoài, nơi những đám mây u ám che phủ bầu trời xám xịt. Một cơn bão lớn đang tiến vào thành phố. Ethan vừa viết xong một chương quan trọng trong cuốn sách mới về thời kỳ phong kiến, nhưng cảm giác bồn chồn không thể rời khỏi anh.
Anh đứng dậy, quyết định mở cửa sổ để hít thở không khí trong lành. Nhưng ngay khi anh vừa kéo cửa ra, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi vào, cuốn theo những trang giấy và sách vở. Ethan cố gắng đóng cửa sổ lại, nhưng cơn bão đã nhanh chóng bao trùm không gian xung quanh. Ánh sáng nhấp nháy và những tiếng gầm rú của bão khiến anh không thể nhìn thấy gì.
“Bây giờ thì mình thực sự gặp rắc rối rồi,” Ethan nghĩ thầm. Đột nhiên, một ánh sáng chói lòa xuất hiện, bao phủ anh hoàn toàn. Cảm giác quay cuồng làm anh không thể đứng vững, và trước khi anh kịp phản ứng, tất cả trở nên im lặng.
Khi ánh sáng mờ dần, Ethan nhận ra mình đang nằm trên mặt đất, nhưng đây không phải là phòng làm việc của anh. Anh đứng dậy và nhìn xung quanh, thấy mình đang ở một ngôi làng cổ xưa, với những mái nhà lợp tranh và những con đường đất. Mọi thứ đều khác biệt so với thế giới hiện đại mà anh từng biết.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Ethan tự hỏi, nhìn xuống bộ trang phục kỳ lạ mà mình đang mặc—một bộ đồ của một quan huyện thời phong kiến.
Một người đàn ông trung niên, mặc bộ quần áo tương tự nhưng có vẻ uy nghi hơn, tiến đến gần. “Ngài Quan Huyện Đinh Minh, ngài đã tỉnh lại rồi sao?” ông ta hỏi với giọng kính cẩn.
Ethan bị sốc. “Tôi không hiểu ông đang nói gì. Tôi là Ethan Brooks, nhà văn từ thế kỷ 21. Làm ơn, cho tôi biết tôi đang ở đâu?”
Người đàn ông nhíu mày, rõ ràng là không hiểu rõ những gì Ethan nói. “Ngài đừng đùa. Đây là huyện An Bình, và ngài là Quan Huyện của chúng tôi.”
“Đợi đã,” Ethan nói, cố gắng suy nghĩ nhanh. “Tôi sẽ theo ông, nhưng trước tiên hãy cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra.”
Người đàn ông dẫn Ethan đến một văn phòng đơn giản nhưng trang trọng. Trong khi ngồi xuống, Ethan lắng nghe người đàn ông giải thích về tình hình hiện tại.
“Chúng tôi đã rất lo lắng khi ngài không xuất hiện trong buổi họp sáng nay. Đám quan lại và người dân đang chờ đợi sự chỉ đạo của ngài.”
Ethan không thể tin vào tai mình. “Tôi là quan huyện? Nhưng tôi không biết gì về việc quản lý một huyện!”
Người đàn ông, tên là Lão Hoàng, nhướng mày. “Ngài phải hiểu rằng những gì xảy ra hôm nay là rất nghiêm trọng. Chúng tôi cần ngài hành động ngay lập tức.”
Ethan cảm thấy bối rối nhưng cũng nhận thấy rằng đây có thể là cơ hội để áp dụng kiến thức lịch sử của mình trong một tình huống thực tế. “Được rồi, Lão Hoàng. Hãy cho tôi biết những vấn đề chính của huyện này.”
Lão Hoàng bắt đầu kể về tình trạng nghèo đói, tham nhũng và sự quản lý kém của huyện An Bình. “Chúng tôi cần cải cách, nhưng không ai dám đứng lên làm điều đó vì sợ sự phản đối từ các quan chức khác.”
Ethan suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Tôi sẽ cần một chút thời gian để tìm hiểu và lên kế hoạch. Nhưng trước tiên, tôi cần gặp gỡ và nói chuyện với người dân.”
Lão Hoàng dẫn Ethan đến chợ của huyện, nơi mà không khí nhộn nhịp nhưng cũng đầy những dấu hiệu của sự khốn khó. Ethan tiếp cận một nhóm người dân đang tụ tập bên một quầy hàng.
“Chào các bạn,” Ethan bắt đầu, “Tôi là Đinh Minh, và tôi muốn nghe ý kiến của các bạn về những vấn đề mà các bạn đang phải đối mặt.”
Một người đàn ông trung niên, gương mặt đầy nếp nhăn, đứng dậy. “Chúng tôi không có gì ngoài nỗi khổ sở. Thuế quá cao và chính quyền thì tham nhũng. Chúng tôi không biết phải làm gì.”
Ethan lắng nghe, rồi gật đầu. “Tôi hứa sẽ làm hết sức mình để cải thiện tình hình. Nhưng tôi cần sự hỗ trợ và hợp tác từ các bạn.”
Khi Ethan trở lại văn phòng của mình vào cuối ngày, tâm trí anh đầy những suy nghĩ về những vấn đề mà anh phải giải quyết. Dù chưa hoàn toàn hiểu rõ thế giới mới này, Ethan cảm thấy mình đã bước vào một nhiệm vụ quan trọng, và anh quyết tâm sẽ không để cơ hội này trôi qua mà không tạo ra sự thay đổi.
Ethan ngồi xuống bàn làm việc, mở cuốn sổ tay và bắt đầu ghi chép. Bằng tất cả sự tự tin và khéo léo của một nhà văn lịch sử, anh bắt đầu lên kế hoạch cho những cải cách cần thiết để biến huyện An Bình thành một nơi thịnh vượng.