Quyển Sách Biết Nói - Chương 2
Chương 2: Lời Nguyền Cổ Xưa
Linh cùng Sage tiến sâu hơn vào thế giới huyền bí, những cánh rừng xanh bạt ngàn và những con suối trong veo khiến cô cảm thấy như mình đang lạc vào một câu chuyện cổ tích. Tuy nhiên, cảm giác hồi hộp và lo lắng vẫn âm thầm len lỏi trong lòng.
“Chúng ta sẽ đến một nơi rất quan trọng,” Sage thông báo. “Đó là ngôi đền cổ, nơi chứa đựng thông tin về lời nguyền cổ xưa.”
“Lời nguyền cổ xưa?” Linh nhướng mày, cảm thấy hứng thú nhưng cũng lo lắng. “Nó có liên quan gì đến cuộc phiêu lưu của chúng ta?”
“Đúng vậy,” Sage nói với giọng nghiêm túc. “Một thực thể hắc ám đã bị phong ấn hàng trăm năm trước, nhưng giờ đây, nó đang dần hồi sinh. Chỉ có mảnh ghép bùa chú mà chúng ta tìm thấy mới có thể ngăn chặn nó.”
“Hóa ra là như vậy,” Linh nói, cảm giác trọng trách đè nặng lên vai mình. “Chúng ta phải nhanh chóng tìm mảnh ghép đó.”
“Đúng vậy,” Sage gật đầu. “Hãy cẩn thận, vì có thể có nhiều thử thách đang chờ đợi chúng ta.”
Khi họ đến gần ngôi đền, một bức tường đá cao và rộng hiện ra trước mắt. Trên đó khắc những biểu tượng cổ xưa mà Linh chưa từng thấy bao giờ. Cô chạm tay lên bề mặt thô ráp, cảm nhận được sự bí ẩn của nơi này.
“Chúng ta cần tìm cách vào bên trong,” Sage nói. “Có thể có một câu đố nào đó để mở cánh cửa.”
“Câu đố?” Linh thở dài. “Tôi không giỏi giải câu đố lắm.”
“Đừng lo! Hãy cố gắng nhé,” Sage khuyến khích. “Nghe đây!”
Khi Linh ngước lên, một giọng nói vang lên từ bức tường đá: “Chỉ những ai có trí tuệ mới có thể mở cánh cửa này. Hãy trả lời câu hỏi sau: Đứng một mình, không có chân, không có cánh, nhưng có thể đưa bạn đi xa. Đó là gì?”
“Hmm…” Linh nhắm mắt lại, suy nghĩ. Cô nhớ lại những câu chuyện mẹ thường kể về những chuyến đi xa. “Có thể là… một cuốn sách?” Cô nói, hy vọng.
“Câu trả lời của bạn là… đúng!” Cánh cửa đá từ từ mở ra với một âm thanh ầm ầm, để lộ ra một không gian rộng lớn bên trong. Linh không thể không ngạc nhiên trước vẻ đẹp của ngôi đền. Ánh sáng lung linh từ những viên ngọc quý trên trần nhà, các bức tranh cổ xưa mô tả cuộc chiến giữa con người và thực thể hắc ám.
“Hãy cẩn thận, Linh,” Sage nhắc nhở. “Có thể có bẫy ở đây.”
Họ tiến vào trong, từng bước chân nhẹ nhàng như những bóng ma. Bất chợt, một âm thanh vang lên, và một cái bóng lớn xuất hiện từ bóng tối. Linh nhắm mắt, lòng thắt lại.
“Đừng sợ!” Sage lên tiếng, “Hãy nhớ những gì ngươi đã học được!”
Con quái vật xuất hiện trước mặt họ, với đôi mắt xanh lấp lánh như ngọc và những chiếc vuốt sắc nhọn. “Người xâm nhập! Tại sao lại đến đây?” nó gầm lên.
“Tôi… chúng tôi chỉ muốn tìm kiếm mảnh ghép của bùa chú!” Linh nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Mảnh ghép? Tại sao ta phải cho các ngươi?” Con quái vật nhìn họ với ánh mắt hoài nghi.
“Bởi vì chúng tôi đang cố gắng ngăn chặn thực thể hắc ám hồi sinh!” Sage lên tiếng, giọng điệu đầy tự tin. “Ngươi có biết điều gì về lời nguyền cổ xưa không?”
Con quái vật khựng lại, đôi mắt chớp chớp. “Lời nguyền đó… ta đã nghe nói. Nhưng không ai có thể lấy được mảnh ghép nếu không vượt qua thử thách.”
“Thử thách gì?” Linh hỏi, cảm thấy nỗi lo lắng tăng lên.
“Để chứng tỏ lòng dũng cảm của mình, các ngươi phải đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất,” con quái vật nói, “Đi vào hầm tối phía sau và trở lại với một kỷ vật của nỗi sợ hãi của chính mình.”
“Đi vào đó?” Linh nuốt nước bọt, “Tôi không biết mình có thể làm được…”
“Ngươi có thể!” Sage khẳng định. “Hãy tin tưởng vào bản thân.”
Linh nhìn con quái vật một cách quyết tâm. “Tôi sẽ làm!”
“Rất tốt! Hãy đi nào!” Con quái vật nói, chỉ vào cánh cửa hầm tối. Linh hít một hơi thật sâu và bước vào trong.
Bên trong, bóng tối bao trùm, chỉ có tiếng bước chân của cô vọng lại. “Sage, tôi cảm thấy… sợ hãi quá!” Linh nói.
“Đừng lo! Nỗi sợ chỉ là một phần của con người. Hãy tìm kiếm nó!” Sage nhắc nhở.
Đi sâu vào hầm, Linh cảm thấy nỗi sợ hãi của mình lớn dần. Cô nhớ lại những lần bị chế giễu ở trường, những lần không đủ tự tin khi đứng trước bạn bè. Tất cả những ký ức đau thương ùa về, khiến cô cảm thấy yếu đuối.
“Không!” Cô tự nhủ, “Mình không thể để nỗi sợ này đánh bại mình!”
Cô quyết tâm bước tiếp, cho đến khi nhìn thấy một cái gương lớn trong hầm. Trong gương, hình ảnh của cô trở nên méo mó, phản ánh nỗi sợ hãi và sự không tự tin. Linh nhìn vào mắt mình, rồi nói với giọng chắc chắn: “Tôi không phải là người yếu đuối. Tôi có thể làm được!”
Khi cô nói, cái gương vỡ tan, để lại một viên ngọc phát sáng. Linh chạm vào viên ngọc, và một luồng sức mạnh chảy qua cô. “Tôi đã tìm thấy nó!” Linh reo lên.
“Quay lại nào!” Sage gọi, “Đem viên ngọc trở về!”
Linh nhanh chóng trở ra, tự hào về chính mình. Khi cô trở lại ngôi đền, con quái vật chờ đợi với ánh mắt ngạc nhiên.
“Ngươi đã trở về! Điều đó có nghĩa là gì?” nó hỏi.
“Tôi đã vượt qua nỗi sợ của mình!” Linh nói, đưa viên ngọc ra. “Đây là kỷ vật của nỗi sợ hãi.”
“Rất tốt! Ngươi đã chứng tỏ được bản thân,” con quái vật nói, trầm ngâm. “Ngươi xứng đáng có được mảnh ghép.”
Bức tường bên cạnh họ bắt đầu chuyển động, và một mảnh ghép bùa chú cổ xưa hiện ra, lấp lánh trong ánh sáng. “Hãy lấy nó!” con quái vật nói.
Linh bước tới, lòng tràn đầy hạnh phúc khi nhận được mảnh ghép đầu tiên. “Cảm ơn!” cô nói, tràn ngập cảm xúc.
“Giờ thì, hãy tiếp tục cuộc hành trình của mình,” con quái vật nói, nụ cười nở trên môi. “Và hãy nhớ rằng, sức mạnh lớn nhất nằm trong chính bản thân ngươi.”
“Chúng ta sẽ làm được!” Linh tự tin nói, nắm chặt mảnh ghép trong tay. “Cảm ơn, Sage! Tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.”
“Hãy chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo,” Sage đáp lại. “Còn nhiều điều đang chờ đón phía trước.”
Với lòng quyết tâm và niềm tin vững chắc, Linh và Sage bắt đầu hành trình tiếp theo, hướng đến những điều kỳ diệu chưa từng được khám phá.