Quyển Sách Biết Nói - Chương 4
Chương 4: Người Bạn Mới
Sau khi thu thập mảnh ghép thứ hai, Linh và Sage quyết định nghỉ ngơi một chút trước khi tiếp tục cuộc hành trình. Họ ngồi trên một bãi cỏ xanh mướt, bên cạnh một con suối trong vắt, nơi ánh nắng len lỏi qua tán lá tạo thành những vệt sáng lung linh.
“Đây thật là một nơi tuyệt vời để nghỉ ngơi,” Linh nói, hít một hơi thật sâu. “Tôi chưa bao giờ thấy thiên nhiên đẹp như thế này.”
“Đúng vậy! Thế giới này đầy những điều kỳ diệu,” Sage đồng tình. “Nhưng chúng ta cũng cần phải cẩn thận, vì còn nhiều thử thách đang chờ đợi.”
Khi họ đang trò chuyện, bỗng nhiên có tiếng động lạ từ phía rừng rậm. Linh nhìn về phía đó, cảm thấy hồi hộp.
“Nghe như có ai đó!” cô nói, đứng dậy. “Chúng ta nên kiểm tra xem sao.”
“Cẩn thận nhé, Linh!” Sage nhắc nhở, nhưng không thể ngăn được sự tò mò của cô.
Cô tiến gần đến khu rừng, nơi tiếng động phát ra, và phát hiện ra một cậu bé khoảng cùng độ tuổi với mình, đang ngồi dưới một gốc cây. Cậu ta có mái tóc đen bù xù và đôi mắt sáng như sao. Trước mặt cậu là một chiếc hộp gỗ nhỏ, và cậu đang cố gắng mở nó nhưng không thành công.
“Chào!” Linh gọi, bước tới gần. “Cậu có cần giúp không?”
Cậu bé ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên. “Cậu là ai?” cậu hỏi. “Sao lại ở đây?”
“Tôi là Linh, và đây là Sage,” Linh giới thiệu. “Chúng tôi đang trên hành trình tìm kiếm các mảnh ghép của bùa chú. Còn cậu?”
“Tôi tên là Khoa,” cậu bé trả lời. “Tôi cũng đang tìm kiếm một thứ. Tôi nghe nói có một mảnh ghép ở đây, nhưng không thể mở chiếc hộp này.”
“Có thể tôi giúp cậu mở nó!” Linh nói, nhìn chiếc hộp một cách chăm chú. “Sage, có cách nào không?”
“Để ta xem nào,” Sage nói. “Có thể có một câu đố hay một thử thách nào đó bên trong. Khoa, có thể cho chúng tôi biết những gì cậu đã tìm hiểu không?”
Khoa gật đầu, nhìn Linh và Sage với ánh mắt đầy hy vọng. “Tôi nghe rằng chiếc hộp này được bảo vệ bởi một câu đố. Ai giải được câu đố sẽ nhận được mảnh ghép bên trong.”
“Thế thì, hãy cho chúng tôi biết câu đố đó!” Linh khuyến khích.
“Được,” Khoa nói, “Câu đố là: Điều gì càng nhiều càng ít?”
Linh và Sage nhìn nhau, suy nghĩ. “Điều gì đó càng nhiều càng ít…” Linh lẩm bẩm. Cô nhắm mắt lại, cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ. “Có thể là… sự lo lắng?”
“Không phải rồi,” Khoa nói, lắc đầu.
“Có lẽ là… thông tin?” Sage gợi ý.
“Không đúng,” Khoa đáp, có vẻ thất vọng. “Tôi đã thử rất nhiều đáp án, nhưng không có gì hiệu quả.”
“Chúng ta hãy cùng nhau suy nghĩ nhé!” Linh nói, cảm thấy trách nhiệm nặng nề. “Chúng ta có thể làm được!”
Linh bắt đầu tập trung vào những ký ức về những bài học trong lớp học. “Có lẽ là… bão tố?” cô nói, nhưng cũng tự thấy mình không chắc chắn.
“Không đúng,” Khoa nói, lắc đầu một lần nữa. “Có lẽ các cậu sẽ không bao giờ mở được chiếc hộp này.”
“Tại sao lại không thử lại?” Sage nói, “Chúng ta hãy cùng nhau thảo luận!”
“Càng nhiều càng ít…” Linh lặp lại trong đầu. “Có điều gì mà càng nhiều lại khiến nó trở nên ít đi không?”
“Có thể là… một cái gì đó vô hình?” Khoa gợi ý. “Như thời gian?”
“Thời gian! Có thể!” Linh kêu lên. “Càng nhiều thời gian thì càng ít cơ hội?”
“Câu trả lời của các ngươi là… đúng!” Một giọng nói vang lên từ chiếc hộp, và nắp hộp từ từ mở ra.
Bên trong, một viên ngọc lấp lánh phát ra ánh sáng rực rỡ. Khoa ngạc nhiên, đôi mắt sáng lên.
“Chúng ta đã làm được!” Khoa reo lên, hạnh phúc. “Tôi không thể tin được!”
“Cảm ơn các cậu đã giúp tôi,” Khoa nói, cầm viên ngọc trong tay. “Tôi đã tìm kiếm thứ này rất lâu.”
“Còn mảnh ghép bùa chú của cậu?” Linh hỏi.
“Đây chính là mảnh ghép thứ ba!” Khoa đáp, mỉm cười. “Tôi rất vui được kết bạn với các cậu.”
“Vậy cậu có muốn tham gia cùng chúng tôi không?” Linh hỏi, lòng tràn đầy phấn khích.
“Thật tuyệt vời!” Khoa gật đầu. “Tôi luôn muốn khám phá thế giới bên ngoài ngôi làng của mình.”
“Chúng ta có thể giúp nhau vượt qua những thử thách tiếp theo,” Sage nói, tỏ ra hào hứng.
“Hãy cùng nhau đi nào!” Linh cười tươi, và cả ba người cùng nhau rời khỏi khu rừng, với mảnh ghép thứ ba trong tay.
Họ bắt đầu di chuyển, hướng về phía chân núi, nơi những thử thách mới đang chờ đón. Linh cảm thấy như cuộc phiêu lưu đang trở nên thú vị hơn bao giờ hết. Cô biết rằng tình bạn và sức mạnh của họ sẽ dẫn dắt họ qua mọi khó khăn.
“Chúng ta sẽ làm được!” Linh khẳng định, đầy quyết tâm. “Chỉ cần chúng ta bên nhau, không gì là không thể!”
Và với những mảnh ghép trong tay, họ bắt đầu hành trình mới, nơi mà tình bạn và lòng dũng cảm sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách.