Quyển Sách Biết Nói - Chương 5
Chương 5: Mảnh Ghép Đầu Tiên
Bầu không khí của cuộc hành trình mới dường như nặng nề hơn khi Linh, Sage và Khoa tiến vào vùng đất mà họ nghe nói là nơi lưu giữ mảnh ghép đầu tiên của bùa chú. Con đường dẫn đến đó đầy đá tảng và những tán cây rậm rạp, ánh sáng mặt trời chỉ lọt qua những kẽ hở nhỏ.
“Khoa, cậu có biết mảnh ghép đó được giữ ở đâu không?” Linh hỏi, trong khi họ đi bộ. Cảm giác hồi hộp bắt đầu len lỏi trong lòng cô.
“Tôi nghe nói nó được giấu trong một ngôi đền cổ, nhưng không ai biết rõ vị trí cụ thể,” Khoa đáp, vừa nói vừa cố gắng tránh những nhánh cây lòa xòa. “Người ta bảo rằng ngôi đền đó được bảo vệ bởi những câu đố và những sinh vật kỳ bí.”
“Vậy thì chúng ta phải sẵn sàng để đối mặt với thử thách,” Sage nói. “Chúng ta đã vượt qua rất nhiều khó khăn, nên đừng lo lắng.”
Khi họ đi tiếp, bất chợt, một tiếng động lạ phát ra từ phía trước. Linh và Khoa lập tức dừng lại, ánh mắt nhìn về phía phát ra âm thanh. Một con vật lớn với bộ lông màu xanh lấp lánh, mang vẻ đẹp kỳ diệu nhưng cũng rất đáng sợ, xuất hiện từ sau những tán cây.
“Chào các ngươi!” Con vật nói, giọng nói vang vọng như tiếng sấm. “Ta là Zora, người bảo vệ ngôi đền này. Nếu các ngươi muốn vào trong, hãy chứng tỏ rằng các ngươi xứng đáng.”
“Chúng tôi muốn tìm mảnh ghép bùa chú!” Linh tự tin đáp. “Làm thế nào chúng tôi có thể chứng tỏ điều đó?”
“Để vào được ngôi đền, các ngươi phải giải một câu đố. Nếu các ngươi thất bại, sẽ không có cơ hội thứ hai,” Zora nói, đôi mắt xanh của nó lấp lánh.
“Chúng tôi sẽ làm được!” Khoa khẳng định, và Linh gật đầu đồng ý.
“Câu đố là: Ta không có chân nhưng lại có thể chạy, không có cánh nhưng có thể bay. Ta là gì?” Zora hỏi.
“Không có chân nhưng có thể chạy…” Linh lẩm bẩm, cố gắng suy nghĩ. “Có lẽ là… nước?”
“Đúng! Nước có thể chảy!” Khoa nhanh nhảu nói. “Câu trả lời của tôi là nước!”
Zora gật đầu, và một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của nó. “Các ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên. Nhưng để vào được bên trong, còn một câu hỏi nữa. Hãy chuẩn bị!”
“Chúng tôi sẵn sàng!” Linh nói, hồi hộp.
“Câu hỏi này sẽ khó hơn: Điều gì là của các ngươi nhưng lại được nhiều người sử dụng hơn các ngươi?” Zora hỏi, ánh mắt nghiêm nghị.
“Cái gì đó của riêng mình nhưng lại được người khác sử dụng…” Linh suy nghĩ một lát. Cô cảm thấy như một ý tưởng lóe lên trong đầu. “Có thể là… tên của mình?”
“Câu trả lời của ngươi là… chính xác!” Zora kêu lên. “Các ngươi có thể vào ngôi đền.”
Cánh cửa ngôi đền lớn từ từ mở ra, và một không gian rộng lớn bên trong hiện ra, với những bức tranh cổ xưa và ánh sáng lung linh từ những viên ngọc quý trên trần. Linh không thể không trầm trồ trước vẻ đẹp của ngôi đền.
“Hãy cẩn thận, Linh,” Sage nhắc nhở, khi họ tiến vào trong. “Có thể có những cạm bẫy đang chờ đón.”
Họ bước vào ngôi đền, lòng đầy háo hức nhưng cũng lo lắng. Trong không gian rộng lớn, những bức tranh kể lại câu chuyện về cuộc chiến giữa con người và thực thể hắc ám. Linh cảm thấy như có một sức mạnh kỳ diệu nào đó đang lấp lánh xung quanh.
“Chúng ta cần tìm kiếm mảnh ghép,” Khoa nói, ánh mắt rực rỡ. “Hãy để ý đến mọi chi tiết!”
Họ chia nhau ra và tìm kiếm, mỗi người một hướng. Linh cảm nhận được không khí hồi hộp. Một cảm giác mạnh mẽ khiến cô tự tin, cô biết mình đang tiến gần đến mục tiêu.
Sau một lúc tìm kiếm, Linh bỗng phát hiện ra một cái bàn cổ kính ở góc ngôi đền, trên đó có một chiếc hộp lớn. Cô chạy tới, mở nắp hộp ra. Bên trong là một mảnh ghép lấp lánh, nhưng bên cạnh còn có một tấm bia đá với một câu đố khác.
“Đây rồi!” Linh hô lớn, gọi Khoa và Sage. “Tôi tìm thấy mảnh ghép!”
“Xuất sắc!” Khoa nói, chạy đến. “Có gì bên trong không?”
“Có một câu đố nữa,” Linh nói, đọc to nội dung trên tấm bia đá. “Câu đố là: Điều gì càng thêm càng dễ, càng dễ càng lặp lại nhưng không thể cầm nắm?”
Linh suy nghĩ, nhưng không tìm ra đáp án ngay lập tức. Khoa cũng bắt đầu nhíu mày, và Sage thì đứng im lặng, lắng nghe.
“Càng thêm càng dễ… có thể là… lời nói?” Khoa thử nghiệm.
“Không đúng,” Linh nói, cảm thấy bất lực.
“Có lẽ… là… sự thật?” Sage đề xuất.
“Không! Đó không phải là câu trả lời.” Linh bỗng cảm thấy nỗi sợ hãi ùa về, nhưng cô cố gắng tập trung. “Cái gì có thể càng nhiều càng dễ mà không thể cầm nắm?”
“Thời gian!” Khoa thốt lên. “Câu trả lời của tôi là thời gian!”
“Câu trả lời của ngươi là… đúng!” Một giọng nói vang lên từ chiếc hộp, và nắp hộp mở ra, để lộ ra một mảnh ghép lấp lánh. Linh vui sướng, cầm mảnh ghép lên.
“Chúng ta đã tìm thấy mảnh ghép thứ nhất!” Linh reo lên, lòng tràn đầy hạnh phúc.
“Chúng ta đã làm được!” Khoa nói, cầm mảnh ghép trong tay như một chiến lợi phẩm. “Giờ thì chúng ta có thể đi tiếp!”
“Chúng ta hãy kết hợp mảnh ghép này với những mảnh ghép còn lại để tìm hiểu thêm về lời nguyền cổ xưa,” Sage nói, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Cả ba người đứng bên nhau, nắm chặt các mảnh ghép, chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo. Linh cảm thấy sức mạnh từ tình bạn và sự đoàn kết đang dâng trào trong lòng.
“Đi nào, chúng ta sẽ không dừng lại!” Linh khẳng định, và họ cùng nhau bước ra khỏi ngôi đền, sẵn sàng cho những cuộc phiêu lưu mới.