Riven - Chiến Binh Gãy Kiếm - Chương 1
Chương 1: Bóng Ma Quá Khứ
Cơn gió lạnh lẽo thổi qua vùng hoang dã của Runeterra, khiến những cành cây khô rụng lả tả trên mặt đất. Riven, một chiến binh từng thuộc quân đội Noxus, bước đi chậm rãi trên con đường mòn nhỏ hẹp, bàn chân cô in dấu trên lớp đất ẩm ướt. Dưới ánh sáng lờ mờ của mặt trăng, lưỡi kiếm gãy của cô lóe lên từng ánh sáng yếu ớt.
Mỗi bước chân của Riven đều nặng nề, không chỉ bởi sức nặng của lưỡi kiếm mà còn bởi gánh nặng tâm lý từ những ký ức đau thương. Cô dừng lại trước một thác nước nhỏ, nước chảy róc rách như một bản nhạc buồn hòa lẫn với tiếng gió. Cô ngồi xuống một phiến đá lớn, đặt lưỡi kiếm gãy bên cạnh và nhắm mắt lại.
Những ký ức cũ ùa về, những trận chiến tàn khốc, những tiếng thét và sự tàn phá… Riven hít thở sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Bất ngờ, tiếng động của một nhóm người đến gần khiến cô phải mở mắt. Cô đứng dậy, tay nắm chặt lưỡi kiếm gãy, sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào.
“Chúng tôi không có ý xâm phạm,” một giọng nói lạ lẫm vang lên từ phía sau những bụi cây. Riven quay lại, nhìn thấy ba người đàn ông đang đứng đó, tay cầm những chiếc đuốc sáng.
Người đàn ông đứng đầu, một người cao lớn với đôi mắt sắc bén, tiến lên và nói: “Tôi là Joran, trưởng nhóm bảo vệ vùng này. Chúng tôi đã nghe thấy tiếng động và quyết định đến kiểm tra.”
Riven nhíu mày, cẩn trọng nói: “Tôi không có ý gây rối. Tôi chỉ là một lữ khách đang tìm đường.”
Joran nhìn vào lưỡi kiếm gãy của cô, ánh mắt tỏ rõ sự nghi ngờ. “Một chiến binh với vũ khí gãy giữa vùng hoang dã? Có điều gì bạn đang tìm kiếm ở đây không?”
Riven nhìn xuống lưỡi kiếm của mình, rồi lại nhìn Joran. “Tôi đang tìm kiếm sự chuộc tội.”
Một người trong nhóm, có vẻ là người trẻ tuổi nhất, tên là Kiran, hỏi: “Chuộc tội cho cái gì?”
Riven không muốn tiết lộ nhiều nhưng sự tò mò của Kiran đã khiến cô cảm thấy không thể giữ bí mật mãi. “Tôi từng là một chiến binh Noxus, và những gì tôi đã làm trong quá khứ không thể thay đổi. Tôi đang tìm cách để làm điều gì đó tốt đẹp hơn.”
Joran không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. “Nếu bạn đang tìm kiếm sự chuộc tội, có thể bạn nên bắt đầu bằng việc giúp đỡ những người cần nó. Vùng đất này đang gặp khó khăn với những băng nhóm cướp bóc.”
Riven nhìn Joran với ánh mắt nghi ngờ. “Cướp bóc? Đó có phải là nguyên nhân của những tiếng động mà tôi nghe thấy không?”
“Chúng tôi đã cố gắng đẩy lùi chúng, nhưng chúng quá đông và mạnh,” Joran giải thích. “Chúng ta có thể giúp đỡ nhau. Bạn có thể là một phần của đội bảo vệ chúng tôi.”
Riven suy nghĩ một lúc. Cô biết rằng việc tham gia vào một cuộc chiến với những kẻ cướp bóc có thể là cơ hội để làm điều gì đó tốt đẹp hơn và phần nào tìm kiếm sự chuộc tội. “Được rồi, tôi sẽ giúp đỡ.”
Cả nhóm tiếp tục di chuyển về phía ngôi làng gần đó, nơi có tin đồn rằng nhóm cướp bóc đang tập trung. Khi đến gần, Riven cảm nhận được không khí căng thẳng. Ngôi làng nhỏ bé đã bị tấn công, các ngôi nhà bị phá hủy, và dân làng thì hoảng loạn.
Joran ra lệnh cho nhóm chuẩn bị chiến đấu. Riven vươn tay cầm lưỡi kiếm gãy, bất chấp việc nó không còn hoàn chỉnh. Cô cảm thấy sức mạnh và tinh thần của mình được tiếp thêm, không phải từ vũ khí, mà từ quyết tâm bảo vệ những người vô tội.
Nhóm cướp bóc xuất hiện từ những con hẻm tối tăm, gầm gừ và xông vào tấn công. Riven không ngần ngại, lao vào cuộc chiến. Cô dùng lưỡi kiếm gãy của mình để chặn đòn tấn công và phản công, mặc dù lưỡi kiếm không còn sắc bén như trước, nhưng kỹ năng chiến đấu của cô vẫn rất xuất sắc.
Joran và nhóm của anh cũng chiến đấu kiên cường. Một cuộc chiến dữ dội diễn ra, và Riven cảm nhận được sự hồi sinh trong mình qua từng đòn đánh, qua từng cú dứt điểm. Cuối cùng, nhóm cướp bóc bị đánh bại, và sự bình yên trở lại với ngôi làng.
Dân làng cảm ơn Riven và nhóm bảo vệ, nhưng cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Khi mặt trời mọc, Riven biết rằng đây chỉ là sự khởi đầu của hành trình tìm kiếm chuộc tội của mình. Cô vẫn còn nhiều việc phải làm, nhiều bóng ma quá khứ để đối mặt.
Khi ánh sáng buổi sáng chiếu sáng lên những tàn tích của cuộc chiến, Riven quay lại nhìn Joran và những người bạn mới của cô. “Cảm ơn các bạn đã giúp đỡ tôi. Tôi sẽ tiếp tục hành trình của mình.”
Joran vỗ vai cô. “Nếu bạn cần sự giúp đỡ, hãy quay lại. Chúng tôi sẽ luôn ở đây.”
Riven gật đầu và bắt đầu bước đi, để lại những dấu chân của mình trên con đường mà cô hy vọng sẽ dẫn đến sự chuộc tội và sự bình yên.