Riven - Chiến Binh Gãy Kiếm - Chương 2
Chương 2: Bước Chân Vào Đêm
Riven tiếp tục hành trình của mình sau khi rời ngôi làng nhỏ. Cô đi qua những cánh rừng tối tăm, dưới ánh trăng nhạt. Lưỡi kiếm gãy của cô không chỉ là vũ khí, mà còn là biểu tượng của những ký ức đau thương và sự quyết tâm chuộc tội. Dù có vẻ mòn mỏi và nặng nề, cô không thể từ bỏ.
Một đêm, khi ánh trăng lên cao và những bóng tối dài ra, Riven tìm thấy một vùng đất hẻo lánh với một túp lều cũ kỹ. Cô quyết định nghỉ ngơi tại đây để lấy sức cho hành trình tiếp theo. Trong khi đang chuẩn bị lửa trại, cô nghe thấy tiếng động lạ từ phía xa. Tiếng động này không phải là của các loài động vật hoang dã; đó là tiếng người.
Riven cẩn thận bước về phía tiếng động, lắng nghe để xác định nguồn gốc của nó. Cô thấy một nhóm người đang vây quanh một ngọn lửa, trò chuyện và cười đùa. Khi đến gần hơn, cô nhận ra rằng nhóm người này có vẻ là những kẻ lạc loài, không phải là người dân của vùng đất này.
Khi Riven rón rén lại gần, một trong số họ, một người đàn ông với vẻ ngoài bặm trợn, bỗng đứng dậy và nói: “Có ai đó đang đến gần. Hãy cẩn thận!”
Các thành viên trong nhóm lập tức đứng dậy, nắm chặt vũ khí và quay về phía Riven. Cô không có ý định gây rối, nhưng biết rằng mình cần phải thận trọng.
“Chào các bạn,” Riven bắt đầu, cố gắng giữ giọng nói hòa nhã. “Tôi chỉ là một lữ khách đang tìm nơi nghỉ chân. Tôi không có ý định làm phiền.”
Người đàn ông bặm trợn nhíu mày, đôi mắt của hắn lấp lánh sự nghi ngờ. “Lữ khách, eh? Bạn đang ở vùng đất của chúng tôi, và chúng tôi không thường gặp những người lạ ở đây.”
Riven nhận thấy có điều gì đó không ổn và đưa mắt quan sát xung quanh. Cô thấy một số người trong nhóm đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công bất ngờ. “Tôi chỉ cần nghỉ ngơi một đêm và sẽ đi vào sáng sớm. Nếu tôi làm phiền, tôi sẵn sàng rời đi ngay.”
Người đàn ông bặm trợn, tên là Garr, gãi đầu và nhìn các đồng đội của hắn. “Cũng không phải lúc nào chúng tôi cũng có người lạ như vậy. Nhưng thôi, nếu bạn không gây rối, chúng tôi có thể cho bạn ở lại.”
Cả nhóm trở lại quanh lửa trại, tiếp tục cuộc trò chuyện của mình. Riven cảm thấy nhẹ nhõm và quyết định ngồi xuống xa nhóm người, sẵn sàng nghỉ ngơi. Tuy nhiên, cô vẫn cảnh giác với mọi động tĩnh xung quanh.
Khi đêm về khuya, Riven nghe thấy tiếng thì thầm giữa Garr và một người phụ nữ trong nhóm, tên là Lyra. Họ trao đổi thông tin về một số kế hoạch và mục tiêu mà Riven không thể nghe rõ. Cô cảm thấy một mối lo ngại ngày càng tăng về những gì đang diễn ra.
Sáng hôm sau, khi mặt trời mọc, Riven chuẩn bị để tiếp tục hành trình. Cô quyết định rời khỏi khu vực này nhanh chóng, nhưng trước khi đi, Garr đến gần và đưa cho cô một cái túi nhỏ.
“Đây là một chút thức ăn và nước uống cho hành trình của bạn,” Garr nói. “Có vẻ như bạn đang cần chúng hơn chúng tôi.”
Riven cảm ơn và nhận lấy túi. “Tôi không biết làm sao để đền đáp lại ân tình này.”
Garr cười nhẹ. “Chỉ cần nhớ rằng không phải ai cũng đáng tin cậy. Đừng để lòng tốt của bạn làm bạn dễ bị tổn thương.”
Riven gật đầu và tiếp tục bước đi. Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn với nhóm người đó, nhưng không có bằng chứng cụ thể nào để xác nhận mối lo ngại của mình.
Sau khi rời khỏi khu vực của Garr và nhóm người, Riven tiếp tục hành trình của mình qua những vùng đất hoang dã. Cô suy nghĩ về những gì mình đã nghe được và tự hỏi liệu có mối liên hệ nào giữa nhóm người đó và các băng nhóm cướp bóc mà cô đã nghe nói.
Những ngày tiếp theo, Riven đã di chuyển qua nhiều vùng đất khác nhau, gặp gỡ những người dân và giúp đỡ họ khi có cơ hội. Cô cảm thấy mình đang từng bước tiến gần hơn đến sự chuộc tội mà cô khao khát, nhưng cũng cảm nhận được rằng có điều gì đó lớn hơn đang chờ đợi cô phía trước.
Một buổi chiều, khi mặt trời bắt đầu lặn, Riven đến gần một thị trấn nhỏ và thấy có vẻ như có một sự chuẩn bị đặc biệt đang diễn ra. Cô quyết định vào thị trấn để tìm hiểu thêm về những gì đang xảy ra và hy vọng có thêm thông tin về âm mưu mà cô cảm thấy đang rình rập.