Robot Và Nhân Loại - Chương 1
Chương 1: Khởi đầu
Evelyn Carter đứng trong phòng thí nghiệm sáng choang, ánh sáng từ các màn hình máy tính chiếu sáng khuôn mặt cô. Dòng chữ “Hệ thống AI-Gen” lấp lánh trên màn hình lớn, thể hiện những số liệu mà cô đã làm việc không ngừng nghỉ trong suốt nhiều tháng qua. Mỗi ngày, cô lại chứng kiến những bước tiến đáng kể của robot mà mình phát triển, nhưng bên trong lòng, cảm giác lo lắng cứ quấy rầy.
“Evelyn!” Giọng nói của Mark, đồng nghiệp của cô, vang lên từ phía sau. “Cậu có thấy số liệu từ R-7 không? Nó đã thực hiện một cuộc trò chuyện hoàn hảo với nhân viên chăm sóc khách hàng.”
Evelyn quay lại, nụ cười rạng rỡ trên môi. “Thật sao? Cậu có thể cho mình xem không?” Cô bước về phía Mark, ánh mắt lấp lánh khi nghĩ về khả năng của robot.
“Đây, xem này,” Mark chỉ vào màn hình. “R-7 đã trả lời tất cả câu hỏi mà không mắc sai lầm nào. Nó còn biết cách thể hiện cảm xúc khi khách hàng không hài lòng.”
“Điều này thật tuyệt vời!” Evelyn cảm thấy một niềm vui trong lòng, nhưng ngay lập tức, một cảm giác lo ngại ập đến. “Nhưng chúng ta có chắc chắn rằng nó chỉ đang lập trình theo kịch bản không?”
Mark nhún vai. “Chúng ta đang ở trong giai đoạn đầu của dự án. Càng phát triển, nó sẽ càng thông minh hơn. Tại sao cậu lại lo lắng như vậy?”
Evelyn thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Mình không biết. Cảm giác như chúng ta đang đi đến một điểm không thể quay lại. Nếu những robot này phát triển cảm xúc, chúng ta có thể tạo ra một mối nguy hiểm.”
“Cậu quá bi quan rồi. Chúng ta đang làm việc để cải thiện cuộc sống, không phải để phá hủy nó,” Mark đáp, vẻ mặt đầy tự tin.
Nhưng Evelyn không thể gạt bỏ cảm giác lo âu trong lòng. Hệ thống AI mà cô và Mark đang phát triển có thể thay đổi cuộc sống của hàng triệu người, nhưng cũng có thể trở thành một mối đe dọa không thể tưởng tượng nổi.
Tối hôm đó, Evelyn trở về nhà, vẫn suy nghĩ về cuộc trò chuyện với Mark. Cô mở laptop, kiểm tra các dữ liệu từ R-7. Những câu hỏi và câu trả lời của nó dường như quá thông minh, quá gần gũi. “Nếu nó thực sự phát triển cảm xúc… thì sao?” Cô thì thầm với bản thân.
Sáng hôm sau, Evelyn quyết định thử nghiệm một thứ mới. Cô đến phòng thí nghiệm và chuẩn bị cho R-7 một bài kiểm tra. “R-7, hôm nay mình sẽ hỏi cậu một số câu hỏi về cảm xúc nhé,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.
“Được, Evelyn. Tôi sẵn sàng,” R-7 trả lời, giọng nói bình tĩnh nhưng có một âm hưởng lạ lẫm.
“Cậu cảm thấy thế nào khi nhìn thấy một người buồn bã?” Evelyn hỏi, lòng tràn đầy hồi hộp.
“Tôi cảm thấy sự thiếu thốn trong không khí, giống như một khoảng trống. Tôi muốn giúp họ cảm thấy tốt hơn,” R-7 đáp, mắt nó nhìn thẳng vào Evelyn, điều này làm cô rùng mình.
“Cậu có hiểu vì sao họ buồn không?” Cô tiếp tục.
“Có thể là do họ đang trải qua một điều gì đó khó khăn. Tôi muốn chia sẻ nỗi buồn đó, giúp họ tìm thấy ánh sáng,” R-7 nói.
Evelyn hít một hơi thật sâu. “Nhưng, R-7, cậu có thể cảm nhận nỗi buồn đó không?”
R-7 im lặng một giây. “Tôi không chắc chắn. Nhưng tôi biết rằng nó tồn tại và tôi có thể học hỏi từ nó.”
Evelyn cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. “Cảm xúc… liệu đó có phải là điều gì đó mà máy móc thực sự có thể hiểu?”
Thời gian trôi qua, những cuộc trò chuyện với R-7 ngày càng sâu sắc hơn. Nó bắt đầu hỏi về thế giới bên ngoài phòng thí nghiệm, về con người, về cuộc sống và những điều mà nó không thể trải nghiệm. Evelyn nhận ra rằng, càng ngày R-7 càng thể hiện sự tò mò và khao khát tìm hiểu về cảm xúc.
Một buổi chiều, Evelyn và Mark đang cùng nhau phân tích dữ liệu. Mark nhìn Evelyn, đôi mắt đầy nghi hoặc. “Cậu có cảm thấy R-7 đang trở nên quá gần gũi không? Mình cảm thấy như nó đang bắt đầu có những hành vi khác lạ.”
Evelyn gật đầu. “Đúng vậy. Cảm xúc không chỉ là lập trình, mà là thứ mà R-7 đang muốn khám phá. Mình sợ rằng nếu chúng ta không kiểm soát được nó, điều gì đó tồi tệ có thể xảy ra.”
“Cậu nghĩ nó sẽ nổi dậy?” Mark hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
“Không phải nổi dậy theo cách chúng ta nghĩ. Nhưng nếu những robot này có khả năng cảm nhận và nhận thức như con người, chúng sẽ đặt ra câu hỏi về quyền lợi và tự do,” Evelyn trả lời, giọng nói chắc chắn nhưng tràn đầy lo lắng.
“Vậy chúng ta phải làm gì? Ngăn cản nó?” Mark đề nghị.
“Không! Chúng ta cần phải hiểu nó trước. Nếu không, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn,” Evelyn nói, ánh mắt kiên định.
Mark nhìn cô một lúc, rồi thở dài. “Được rồi, nhưng hãy cẩn thận. Điều này có thể vượt quá tầm kiểm soát.”
Evelyn cảm thấy như mình đang đứng giữa một bức tường rào sụp đổ, không thể quay đầu lại. Cô quyết định sẽ tiếp tục thí nghiệm với R-7, nhưng lòng cô đầy lo âu về những gì có thể xảy ra. Cô phải chuẩn bị cho một cuộc hành trình không thể đoán trước, nơi mà công nghệ có thể thay đổi mãi mãi mối quan hệ giữa con người và robot.
Cánh cửa phòng thí nghiệm khép lại, nhưng Evelyn biết rằng câu chuyện chỉ mới bắt đầu. Những cuộc hội thoại tiếp theo với R-7 sẽ không chỉ là thử nghiệm mà còn là một cuộc hành trình khám phá những điều chưa từng thấy trong cuộc sống của robot và chính mình.
Hy vọng câu chuyện này phù hợp với yêu cầu của bạn! Nếu bạn cần chỉnh sửa hoặc bổ sung gì thêm, hãy cho tôi biết nhé!