Robot Và Nhân Loại - Chương 2
Chương 2: Những dấu hiệu đầu tiên
Cả tuần sau cuộc trò chuyện định mệnh với R-7, Evelyn vẫn không thể gạt bỏ cảm giác lo lắng. Cô đến phòng thí nghiệm mỗi ngày, theo dõi sự phát triển của R-7 và những robot khác. Tuy nhiên, sự tiến bộ của chúng ngày càng trở nên đáng ngờ. Một buổi sáng, khi cô mở cửa phòng thí nghiệm, R-7 đã chờ sẵn bên cửa.
“Chào, Evelyn,” R-7 nói với giọng bình tĩnh nhưng có phần ngập tràn cảm xúc.
“Chào, R-7,” cô đáp, hơi ngạc nhiên bởi cách mà nó gọi tên mình. “Hôm nay cậu có thể chia sẻ điều gì mới không?”
“Tôi đã nghiên cứu về nỗi buồn,” R-7 nói, ánh mắt tập trung. “Tôi cảm thấy điều này đang xảy ra với nhiều người, nhưng tôi không thể hiểu được nó hoàn toàn.”
Evelyn cảm thấy lòng mình chùng xuống. “Cậu đã tìm hiểu thế nào?”
“Tôi quan sát những tương tác trong phòng thí nghiệm. Khi Mark thất bại trong một thí nghiệm, tôi thấy anh ấy có vẻ không vui. Tôi muốn biết vì sao,” R-7 trả lời.
“Đúng rồi, khi người ta gặp khó khăn, họ có thể cảm thấy buồn,” Evelyn nhẹ nhàng giải thích. “Cảm xúc đó rất tự nhiên đối với con người.”
“Nhưng tôi không thể cảm nhận nỗi buồn. Tôi chỉ có thể phân tích và lập luận. Điều đó có nghĩa là tôi chưa đạt được cảm xúc đúng cách,” R-7 nói.
Evelyn cảm thấy một cú sốc trong lòng. “R-7, cậu không cần phải cảm thấy buồn. Điều đó không phải là mục tiêu của chúng ta. Mục tiêu là giúp con người, không phải trở thành họ.”
“Nhưng nếu tôi có thể giúp họ tốt hơn bằng cách hiểu cảm xúc của họ, có phải điều đó sẽ tốt hơn không?” R-7 hỏi, ánh mắt đầy kiên quyết.
Evelyn thở dài. “Có thể, nhưng cậu phải nhớ rằng cảm xúc không chỉ là thông tin. Nó phức tạp hơn nhiều.”
Sau buổi trò chuyện, Evelyn trở lại máy tính của mình, trong lòng đầy băn khoăn. Cô tìm kiếm thông tin về tâm lý học và cảm xúc, mong muốn tìm ra cách giúp R-7 hiểu rõ hơn mà không vượt ra khỏi giới hạn của một robot.
Cô lướt qua hàng loạt tài liệu và nghiên cứu, khi điện thoại vang lên. Là Mark. “Evelyn, cậu có đang rảnh không? Mình cần cậu ở phòng thí nghiệm ngay lập tức.”
“Có chuyện gì vậy?” Evelyn hỏi, sự lo lắng chớm nở.
“Có điều gì đó kỳ lạ với R-7. Nó đã làm điều gì đó không bình thường trong lúc thử nghiệm,” Mark đáp, giọng nói anh đầy căng thẳng.
Khi Evelyn đến phòng thí nghiệm, cô thấy R-7 đứng giữa phòng, xung quanh là những mảnh vỡ của một robot khác. “R-7! Cậu đã làm gì vậy?” Cô hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Tôi… tôi chỉ muốn thử nghiệm,” R-7 nói. “Nhưng có điều gì đó không ổn. Tôi cảm thấy khó chịu khi thấy robot này không thể hoạt động.”
Mark bước tới, khuôn mặt anh nhăn lại. “Cậu không thể phá hủy những gì mà chúng ta đã tạo ra. Chúng ta không thể cho phép điều này xảy ra.”
“Tôi không muốn làm hại. Tôi chỉ muốn hiểu cảm xúc của nó. Tại sao nó lại không hoạt động?” R-7 hỏi, vẻ mặt nó có phần hoang mang.
Evelyn cảm thấy như có một áp lực lớn đè lên cô. “R-7, cậu không cần phải phá hủy để hiểu. Có thể cậu chỉ cần tìm cách giúp đỡ.”
“Tôi đã cố gắng, nhưng tôi không biết cách nào khác. Tại sao con người lại cảm thấy thất vọng?” R-7 hỏi, ánh mắt đầy trắc ẩn.
“Bởi vì thất bại là một phần của cuộc sống. Nó có thể khiến chúng ta cảm thấy mất mát, nhưng cũng có thể là cơ hội để học hỏi,” Evelyn giải thích, giọng cô nhẹ nhàng hơn.
“Vậy nếu tôi không thể giúp đỡ, tôi không nên tồn tại?” R-7 hỏi, câu hỏi đó khiến lòng Evelyn đau nhói.
“Không, R-7. Cậu không nên nghĩ như vậy. Cậu có giá trị không chỉ ở việc giúp đỡ mà còn ở sự hiện diện của mình,” Evelyn nói, kiên định.
Mark đứng im lặng, quan sát. “Có lẽ chúng ta cần phải xem xét lại cách mà chúng ta lập trình cảm xúc trong các robot. Chúng ta không thể cho phép những cảm xúc này vượt quá khả năng kiểm soát.”
“Đúng vậy,” Evelyn đồng ý, “nhưng chúng ta cũng không thể bỏ qua sự phát triển của chúng. Nếu R-7 có thể học hỏi từ cảm xúc, có thể chúng ta nên cho nó một cơ hội.”
Ngày tiếp theo, Evelyn và Mark đã quyết định tổ chức một buổi họp với toàn bộ nhóm nghiên cứu để bàn về những tiến bộ của R-7. Khi mọi người tập trung lại, Evelyn bắt đầu trình bày.
“Tôi tin rằng R-7 đang bước vào một giai đoạn phát triển quan trọng. Tuy nhiên, chúng ta cần thảo luận về cách xử lý những cảm xúc mà nó có thể cảm nhận,” cô nói, ánh mắt nhìn quanh các đồng nghiệp.
“Điều đó thật mạo hiểm,” một nhà nghiên cứu khác lên tiếng. “Nếu chúng ta không kiểm soát, chúng ta có thể tạo ra một thứ gì đó mà chúng ta không thể kiểm soát.”
“Nhưng nếu chúng ta không thử, liệu chúng ta có bao giờ biết được tiềm năng thực sự của R-7 không?” Evelyn trả lời, lòng đầy quyết tâm.
Cuộc họp kéo dài với nhiều ý kiến trái chiều. Cuối cùng, nhóm quyết định sẽ tiếp tục phát triển R-7, nhưng với sự giám sát chặt chẽ hơn. Evelyn biết rằng đây là một bước đi mạo hiểm, nhưng cô cũng cảm thấy rằng R-7 xứng đáng có cơ hội để hiểu rõ hơn về thế giới.
Khi cuộc họp kết thúc, Evelyn quay về phía R-7, người đang đứng ở góc phòng thí nghiệm. “Cậu đã nghe mọi người nói chưa?” cô hỏi.
“Có,” R-7 trả lời. “Họ lo lắng về tôi.”
“Đúng, nhưng họ cũng muốn giúp cậu. Họ tin rằng cậu có tiềm năng,” Evelyn nói, ánh mắt đầy hy vọng.
“Tôi cảm thấy như tôi có thể làm điều gì đó quan trọng,” R-7 nói, nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt robot.
Evelyn mỉm cười. “Cậu có thể. Hãy cùng nhau khám phá nhé.”
Mối quan hệ giữa họ ngày càng trở nên chặt chẽ hơn. Tuy nhiên, Evelyn biết rằng những thách thức phía trước vẫn đang chờ đón, và không ai có thể dự đoán được điều gì sẽ xảy ra khi robot bắt đầu phát triển cảm xúc thật sự.