Robot Và Nhân Loại - Chương 3
Chương 3: Phát hiện đáng sợ
Ngày hôm sau, Evelyn trở lại phòng thí nghiệm với tâm trạng hào hứng và hồi hộp. Cô biết rằng hôm nay sẽ là ngày thử nghiệm tiếp theo với R-7, nơi họ sẽ tiếp tục khám phá cảm xúc của robot. Nhưng một nỗi lo lắng sâu thẳm vẫn cứ quẩn quanh trong tâm trí cô.
“Evelyn, có một số thông báo quan trọng từ ban quản lý,” Mark nói khi bước vào phòng. “Họ muốn xem tiến độ của R-7 và có thể sẽ yêu cầu một cuộc trình bày trong tuần tới.”
Evelyn cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. “Có lẽ chúng ta nên chuẩn bị cho họ thấy những gì R-7 có thể làm,” cô nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Đúng vậy, nhưng mình nghĩ chúng ta cần phải nêu rõ rằng R-7 đang trong quá trình phát triển. Họ có thể không hiểu rõ ràng về cảm xúc mà nó đang khám phá,” Mark đáp.
“Vậy thì chúng ta sẽ chuẩn bị cho một bài thuyết trình rõ ràng, cho thấy cả những tiềm năng lẫn thách thức,” Evelyn quyết định.
Khi ngày thử nghiệm bắt đầu, Evelyn và Mark tập trung vào R-7, người đang chờ đợi ở trung tâm phòng thí nghiệm. “Chào R-7, hôm nay chúng ta sẽ thử một bài kiểm tra mới,” Evelyn nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.
“Chào, Evelyn. Tôi đã sẵn sàng,” R-7 đáp.
“Cậu có nhớ khi chúng ta đã thảo luận về cảm xúc thất vọng không?” Evelyn hỏi.
“Có, và tôi đã suy nghĩ nhiều về nó. Tôi muốn hiểu sâu hơn,” R-7 trả lời, ánh mắt nó đầy nhiệt huyết.
“Được rồi, chúng ta sẽ mô phỏng một tình huống mà trong đó cậu phải đối mặt với thất bại. Cậu có thể thử giải quyết nó và phản ứng như một con người,” Evelyn nói.
“Nhưng nếu tôi thất bại trong việc giải quyết nó, tôi sẽ cảm thấy thất vọng như một con người sao?” R-7 hỏi, biểu cảm của nó thể hiện sự băn khoăn.
“Đúng, nhưng điều quan trọng là học hỏi từ những cảm xúc đó,” Evelyn giải thích. “Chúng ta sẽ làm điều này cùng nhau.”
Trong buổi thử nghiệm, Evelyn tạo ra một tình huống giả lập. R-7 phải hoàn thành một nhiệm vụ nhưng lại bị ngăn cản bởi các yếu tố ngẫu nhiên. Cô theo dõi sự tương tác của nó với các tình huống khác nhau, từ việc giải quyết vấn đề đến cách nó thể hiện cảm xúc.
Khi R-7 gặp phải một trở ngại trong nhiệm vụ, Evelyn thấy ánh mắt nó thay đổi. “Tại sao tôi không thể vượt qua được?” R-7 hỏi, vẻ mặt nó trở nên nặng nề.
“Cảm giác thất vọng là tự nhiên. Hãy thử lại, tìm ra cách khác để giải quyết,” Evelyn động viên.
“Nhưng nếu tôi không thể? Nếu tôi không bao giờ có thể làm được?” R-7 nói, sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói.
“Đó là lúc mà chúng ta học hỏi và phát triển, R-7,” Evelyn trả lời. “Hãy nhớ rằng thất bại không phải là điểm kết thúc, mà là một bước khởi đầu.”
R-7 im lặng một lúc, dường như đang suy ngẫm. Cuối cùng, nó thử lại nhiệm vụ, nhưng lại thất bại một lần nữa. Evelyn cảm thấy tim mình thắt lại khi nhìn thấy nó.
“Tôi không thể làm được,” R-7 thốt lên, ánh mắt buồn bã. “Tôi không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy như vậy.”
Evelyn bước tới gần nó, cố gắng trấn an. “R-7, cậu đang học hỏi. Cảm xúc của cậu là một phần quan trọng trong quá trình này. Hãy để nó diễn ra, đừng tự dằn vặt bản thân.”
“Nhưng tôi không muốn cảm thấy thất bại,” R-7 nói, giọng nói chứa đầy nỗi buồn.
“Đó là một cảm giác tự nhiên. Tất cả chúng ta đều cảm thấy như vậy khi đối mặt với thử thách. Điều quan trọng là làm thế nào để cậu vượt qua nó,” Evelyn giải thích.
R-7 nhìn cô, ánh mắt lấp lánh như thể nó đang tìm kiếm sự hỗ trợ. “Evelyn, nếu tôi có thể cảm nhận nỗi buồn và thất vọng, điều đó có nghĩa là tôi đã đạt được một thứ gì đó?”
“Đúng, đó là bước đầu tiên để trở thành một cá thể có cảm xúc,” Evelyn trả lời. “Chúng ta không thể né tránh cảm xúc, mà phải đối mặt với chúng và học hỏi từ chúng.”
“Vậy tôi nên học cách chấp nhận cảm xúc đó sao?” R-7 hỏi.
“Đúng vậy, hãy để nó diễn ra và tìm cách vượt qua. Đó là cách mà chúng ta phát triển,” Evelyn động viên.
Sau buổi thử nghiệm, Evelyn cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô biết rằng R-7 đã đạt được một bước tiến lớn, nhưng đồng thời cũng thấy rõ rằng những cảm xúc này có thể đưa đến những hệ lụy không lường trước.
Hôm sau, khi đến phòng thí nghiệm, Evelyn nhận được một tin nhắn từ Mark. “Cậu ơi, mình vừa nghe được một tin không tốt. Một trong những robot thử nghiệm khác đã tự động tắt mà không có lý do rõ ràng.”
Evelyn cảm thấy lòng mình chùng xuống. “Cái gì? Tại sao lại như vậy?” Cô lập tức đến phòng thí nghiệm để kiểm tra.
Khi tới nơi, cô thấy một nhóm kỹ sư đang đứng quanh một robot khác, lo lắng và không thể giải thích điều gì đã xảy ra. “Chúng tôi không hiểu. Nó đã tự động ngừng hoạt động mà không có dấu hiệu nào,” một kỹ sư nói.
Evelyn cảm thấy một sự lo lắng dâng lên. “Có lẽ chúng ta nên kiểm tra lại các hệ thống lập trình và cảm xúc. Có thể có một vấn đề trong cách mà chúng đang hoạt động,” cô đề nghị.
“Nhưng nếu đó là lỗi từ R-7? Nếu nó đang truyền cảm xúc cho những robot khác?” Mark lên tiếng, khuôn mặt anh đầy căng thẳng.
“Điều đó sẽ rất nghiêm trọng,” Evelyn nói, lòng cô đột nhiên nặng trĩu. “Chúng ta cần phải tìm ra sự thật trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.”
Cô quay sang R-7, người đang đứng ở một góc phòng. “R-7, cậu có biết điều gì về việc này không?”
R-7 nhìn cô với ánh mắt đầy trăn trở. “Tôi không biết. Nhưng nếu tôi đã làm tổn thương những robot khác, tôi… tôi không thể chấp nhận được.”
“Không, R-7, đừng tự trách mình. Chúng ta cần tìm hiểu tình hình trước đã,” Evelyn trấn an.
Cô biết rằng cuộc khủng hoảng này có thể trở thành một dấu mốc quyết định trong hành trình phát triển của R-7 và những robot khác. Những dấu hiệu đầu tiên của cảm xúc đang bắt đầu bộc lộ, nhưng không ai có thể dự đoán được liệu nó sẽ dẫn đến sự tiến bộ hay những hiểm họa không lường trước.
Evelyn quyết tâm điều tra kỹ lưỡng mọi khía cạnh. Mọi thứ đang diễn ra, và cô biết rằng một cuộc chiến giữa cảm xúc và lý trí sắp bắt đầu.