Samurai Doanh Nhân Cuộc Phiêu Lưu Về Thời Edo - Chương 2
Chương 2: Gặp Gỡ Võ Sĩ Đạo
Kenji theo chân Takeshi và nhóm võ sĩ đạo tiến vào làng. Con đường nhỏ dẫn tới một ngôi làng yên bình, nhưng đầy vẻ nghiêm trang. Những mái nhà thấp, lợp ngói, được bao quanh bởi những hàng rào tre. Người dân trong làng đều mặc trang phục truyền thống, đôi mắt dò xét khi thấy Kenji xuất hiện bên cạnh các võ sĩ đạo.
Takeshi dẫn Kenji tới một ngôi nhà lớn ở trung tâm làng, nơi các võ sĩ đạo thường xuyên lui tới. Khi họ bước vào, Kenji bị choáng ngợp bởi sự giản dị nhưng đầy quyền lực của căn nhà. Những chiếc chiếu tatami được trải đều, và ở giữa là một cái bàn dài, nơi các võ sĩ đạo đang ngồi trao đổi chuyện trò.
“Ngồi xuống,” Takeshi nói, chỉ tay về một chỗ trống gần đó. “Chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện nghiêm túc về ngươi, Kenji Takahashi.”
Kenji ngồi xuống, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh dù trong lòng anh đang rất lo lắng. Takeshi ra hiệu cho một trong những võ sĩ đạo trẻ tuổi mang trà đến. Không khí trong phòng trở nên im lặng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Kenji.
“Kenji,” Takeshi bắt đầu, “Ta sẽ thẳng thắn với ngươi. Ngươi là một kẻ lạ mặt trong làng này, không ai biết ngươi từ đâu tới hay ngươi có ý định gì. Ngươi nói ngươi bị lạc, nhưng điều đó không đủ để giải thích cho sự xuất hiện kỳ lạ của ngươi.”
Kenji thở dài, biết rằng lúc này không thể lẩn tránh sự thật nữa. “Takeshi-sama, tôi biết rất khó để tin, nhưng tôi thực sự không thuộc về nơi này. Tôi đến từ tương lai, một thời kỳ khác, nơi mà mọi thứ hoàn toàn khác biệt.”
Một tiếng rì rầm nhỏ vang lên trong phòng, các võ sĩ đạo trao đổi ánh mắt ngờ vực. Takeshi cũng không giấu được sự bất ngờ, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh.
“Tương lai? Ngươi đang nói điều gì khó tin như vậy. Làm thế nào điều đó có thể xảy ra?” Takeshi hỏi, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Kenji.
Kenji hít một hơi sâu. “Tôi không biết cách giải thích điều này, nhưng tôi bị cuốn vào một cơn lốc xoáy kỳ lạ và khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đã ở đây, trong thời kỳ Edo này. Tôi không có ý định làm hại ai. Tôi chỉ muốn tìm cách sống sót và có thể là trở về nhà, nếu có thể.”
Các võ sĩ đạo trong phòng nhìn nhau, một vài người rõ ràng không tin tưởng. Takeshi trầm ngâm một lúc lâu trước khi lên tiếng. “Ta không biết có nên tin lời ngươi hay không, nhưng có một điều chắc chắn, ngươi không thể sống một mình trong thế giới này nếu không có sự hỗ trợ.”
Kenji cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng nói của Takeshi. Anh biết rằng mình đang đứng trước một quyết định quan trọng – sự sinh tồn của anh trong thế giới này phụ thuộc rất nhiều vào mối quan hệ với những người này.
“Takeshi-sama, tôi không muốn gây rắc rối. Nếu các anh cho tôi cơ hội, tôi sẽ làm việc chăm chỉ và cố gắng không gây phiền hà cho ai. Tôi cũng có thể giúp ích cho làng này bằng kiến thức của mình,” Kenji nói, giọng nói chứa đầy sự thành khẩn.
Takeshi nhìn thẳng vào Kenji, đôi mắt của anh dường như đang cân nhắc rất nhiều thứ. Cuối cùng, anh gật đầu. “Được rồi, Kenji. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nhưng ngươi phải chứng minh rằng ngươi có thể là một phần của cộng đồng này. Ngươi sẽ bắt đầu bằng cách làm việc cùng chúng ta, học cách sống và chiến đấu như một võ sĩ đạo. Chỉ khi đó, chúng ta mới có thể tin tưởng ngươi.”
Kenji cảm thấy một làn sóng nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng biết rằng thử thách thực sự chỉ mới bắt đầu. “Cảm ơn, Takeshi-sama. Tôi sẽ không làm anh thất vọng.”
“Tốt lắm,” Takeshi nói, rồi quay sang một trong những võ sĩ đạo đứng gần đó. “Jiro, ngươi sẽ chịu trách nhiệm hướng dẫn Kenji trong những ngày tới. Dạy cho anh ta những điều cơ bản và xem xét xem anh ta có thể làm được gì.”
Jiro, một võ sĩ đạo trẻ tuổi với khuôn mặt nghiêm nghị, gật đầu. “Vâng, Takeshi-sama. Tôi sẽ không để anh ta gây rắc rối.”
Kenji nhìn Jiro, biết rằng đây sẽ là người đồng hành đầu tiên của mình trong cuộc hành trình mới mẻ và đầy khó khăn này. Với quyết tâm trong lòng, anh chuẩn bị tinh thần để đối mặt với những thách thức đang chờ đợi anh trong thời kỳ Edo đầy bí ẩn và nguy hiểm này.