Sáng Tạo Bánh Mì - Chương 1
Chương 1: Xuyên không bất ngờ
Vinh, một người thợ làm bánh với niềm đam mê vô bờ bến, đã dành nhiều năm để nghiên cứu về lịch sử và nguồn gốc của bánh mì. Mỗi khi nghĩ đến những chiếc bánh mì nóng hổi, thơm phức ra lò, anh luôn tự hỏi tổ tiên xa xưa đã làm sao mà phát hiện ra cách chế biến này. Hôm nay, trong tiệm bánh nhỏ của mình, Vinh đang thử nghiệm một công thức mới mà anh tin rằng sẽ mang hương vị cổ xưa trở lại.
“Phải thử thêm một chút men nữa,” Vinh tự nhủ, lấy ra một nhúm men từ chiếc hũ trên kệ. Anh cẩn thận trộn men vào hỗn hợp bột mì và nước, rồi nhồi mạnh tay để tất cả hoà quyện vào nhau.
Bất ngờ, một tia sáng lóe lên từ bột mì, chiếu thẳng vào mắt Vinh. Anh nhắm nghiền mắt lại, cảm giác như một lực vô hình cuốn anh ra khỏi tiệm bánh của mình. Mọi thứ xung quanh biến mất, và Vinh cảm thấy mình đang rơi vào một khoảng không vô tận.
“Cái gì đang xảy ra vậy?” Vinh hét lên trong hoảng sợ, cố gắng mở mắt ra nhưng mọi thứ đều tối đen. Cảm giác rơi tiếp tục trong vài giây, rồi đột nhiên, anh cảm thấy mình va chạm mạnh với mặt đất.
Khi Vinh mở mắt ra, ánh sáng chói chang của mặt trời chiếu xuống khiến anh chói mắt. Khung cảnh trước mặt anh hoàn toàn xa lạ: một thung lũng hoang vu, với những dãy núi bao quanh và cỏ cây mọc um tùm. Gió nhẹ thoảng qua mang theo mùi đất và cây cỏ, không có một dấu hiệu nào của thế kỷ 21.
“Đây là đâu?” Vinh lẩm bẩm, cố gắng đứng dậy. Quần áo của anh bị lấm bẩn và anh cảm thấy đau nhức khắp người. Nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, Vinh chợt nhận ra rằng có vài cặp mắt đang dõi theo anh.
Trước mặt anh, một nhóm người ăn mặc thô sơ, da dẻ sạm nắng, đang nhìn anh chằm chằm. Họ có vẻ ngạc nhiên, thậm chí có phần sợ hãi. Một người đàn ông có vẻ là trưởng nhóm, với mái tóc dài và râu ria rậm rạp, bước lên phía trước, đôi mắt sắc bén quan sát Vinh.
“Ngươi là ai?” người đàn ông hỏi bằng một ngôn ngữ kỳ lạ mà Vinh không hiểu nổi.
Vinh, vẫn còn choáng váng, cố gắng dùng tay ra hiệu rằng anh không hiểu. “Tôi không hiểu… Đây là đâu? Tôi đang ở đâu?”
Người đàn ông nhìn anh một lúc, rồi quay lại nói gì đó với những người khác trong nhóm. Họ trao đổi nhanh chóng bằng tiếng nói lạ lùng đó, rồi người đàn ông ra hiệu cho Vinh theo họ.
Không còn lựa chọn nào khác, Vinh đành miễn cưỡng đi theo nhóm người kỳ lạ này. Họ dẫn anh qua một con đường mòn nhỏ, xuyên qua rừng cây và băng qua những đồng cỏ rộng lớn. Trong lúc di chuyển, Vinh cố gắng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trước đó, nhưng không thể tìm ra lời giải đáp. Anh chỉ biết rằng mình đã rời xa ngôi nhà quen thuộc và bị cuốn vào một thế giới xa lạ.
Khi nhóm người dẫn Vinh đến một khu làng nhỏ, anh càng thêm bối rối. Những túp lều bằng da thú và cỏ khô rải rác khắp nơi, khói bếp bốc lên từ vài nơi trong làng. Những người trong làng, cả đàn ông, phụ nữ và trẻ em, đều nhìn Vinh với ánh mắt tò mò, nhiều người thì thầm với nhau khi anh đi qua.
Một người phụ nữ già, có lẽ là người lớn tuổi nhất trong làng, tiến đến gần Vinh. Bà cầm một cây gậy gỗ dài và nhẹ nhàng chạm vào vai anh, như thể để kiểm tra xem anh có phải là thật hay không. Sau đó, bà nói gì đó với người đàn ông dẫn đầu nhóm.
Người đàn ông gật đầu và quay sang Vinh, nói bằng một giọng nghiêm nghị: “Ngươi sẽ ở lại đây. Chúng ta cần tìm hiểu xem ngươi là ai.”
Vinh không hiểu một từ nào, nhưng anh đoán rằng họ đang giữ anh lại để kiểm tra. Anh bị dẫn vào một túp lều nhỏ, nơi anh được cho ngồi và được canh gác cẩn thận. Trong khi ngồi đó, Vinh cảm thấy hoang mang và lo lắng.
“Chuyện gì đã xảy ra với mình? Tại sao mình lại ở đây?” Vinh tự hỏi, lòng đầy lo lắng.
Từ bên ngoài lều, tiếng nói chuyện râm ran của người dân trong làng không ngớt. Vinh cố gắng suy nghĩ một cách bình tĩnh, tìm cách giao tiếp với họ, nhưng ngôn ngữ là một rào cản lớn. Anh quyết định sẽ chờ đợi và quan sát thêm, hy vọng rằng có thể tìm ra một cách nào đó để giải thích tình hình của mình.
Và như vậy, Vinh bắt đầu hành trình của mình trong thế giới mới, không biết rằng cuộc sống của anh sẽ thay đổi mãi mãi từ đây.