Sáng Tạo Bánh Mì - Chương 2
Chương 2: Gặp gỡ người tiền sử
Vinh ngồi trong túp lều, cảm giác mệt mỏi và lo lắng bao trùm lên anh. Những câu hỏi không ngừng quẩn quanh trong đầu: “Mình đang ở đâu? Tại sao lại bị đưa đến đây? Làm sao để trở về nhà?”
Ngoài trời, tiếng nói cười, lao động của dân làng vẫn vang vọng, càng làm anh thêm bồn chồn. Dù không hiểu ngôn ngữ của họ, Vinh nhận ra một điều chắc chắn: anh đang ở một nơi rất xa lạ, có lẽ là trong quá khứ rất xa xưa.
Cánh cửa lều bất ngờ mở ra, và người đàn ông dẫn đầu nhóm người khi nãy bước vào, theo sau là một vài người khác, gồm cả người phụ nữ già mà Vinh đã gặp trước đó. Họ bước đến gần anh, ánh mắt đầy tò mò và thận trọng.
Người đàn ông ngồi xuống đối diện Vinh, đôi mắt sắc bén vẫn chăm chú quan sát. Sau một lúc im lặng, ông lên tiếng, cố gắng giao tiếp bằng cử chỉ tay. Ông chỉ vào mình, rồi nói: “Gor.”
Vinh nhướng mày, rồi nhanh chóng hiểu ra rằng ông đang giới thiệu tên của mình. “Gor,” Vinh lặp lại, chỉ tay về phía ông để xác nhận.
Gor gật đầu, rồi chỉ vào Vinh với ánh mắt mong chờ. Vinh hiểu rằng anh cần giới thiệu tên của mình. “Tôi là Vinh,” anh nói, chỉ vào ngực mình, “Vinh.”
Gor và những người khác lặp lại tên anh với giọng điệu lạ lẫm, nhưng có vẻ họ đã hiểu. Người phụ nữ già tiến lên, chỉ vào mình và nói: “Rima.”
Vinh mỉm cười và gật đầu, cố gắng tạo thiện cảm với họ. “Chào Rima,” anh nói, dù biết rằng họ có thể không hiểu.
Gor tiếp tục nói gì đó với Rima và những người khác bằng thứ ngôn ngữ lạ lẫm của họ. Sau đó, ông chỉ vào những vật dụng xung quanh, cố gắng giải thích điều gì đó cho Vinh. Dường như họ đang muốn biết Vinh đến từ đâu, và vì sao anh lại có mặt ở đây.
Không biết phải làm thế nào, Vinh đành dùng tay diễn đạt. Anh chỉ lên bầu trời, làm dấu hiệu của một cơn bão và sự rơi xuống, cố gắng thể hiện rằng mình đã bị cuốn vào đây từ một nơi xa xôi. Người dân nhìn anh chăm chú, một vài người gật gù nhưng vẫn tỏ ra hoài nghi.
Sau một hồi trao đổi, Rima bước ra ngoài và mang vào một cái rổ đầy lúa mì. Bà đặt nó trước mặt Vinh, ánh mắt đầy thăm dò. Vinh nhìn vào những hạt lúa mì, và ngay lập tức, trong đầu anh lóe lên một ý tưởng.
“Chính là nó,” Vinh nghĩ. Anh chỉ vào rổ lúa mì, rồi làm cử chỉ nghiền, sau đó giả vờ như đang nướng bánh trong lò. Gor và Rima nhìn nhau, dường như bắt đầu hiểu ra điều gì đó.
Vinh biết rằng đây chính là cơ hội để anh chứng minh rằng mình không phải là mối đe dọa mà là một người có thể mang lại lợi ích cho họ. Anh ra hiệu cho Rima và Gor theo dõi anh, rồi anh bắt đầu tìm kiếm xung quanh trong túp lều. Cuối cùng, Vinh tìm thấy hai viên đá phẳng.
Vinh cẩn thận đặt những hạt lúa mì giữa hai viên đá và bắt đầu nghiền chúng. Động tác này khiến Gor và những người khác tỏ ra kinh ngạc. Họ chưa bao giờ nghĩ đến việc làm như vậy. Khi những hạt lúa mì bắt đầu biến thành bột mịn, Vinh mỉm cười hài lòng.
Sau đó, Vinh ra hiệu cho Gor mang một chút nước vào. Anh trộn nước với bột mì, nhồi nó thành một khối bột đơn giản. Với sự tò mò và háo hức, những người dân làng đứng quanh xem Vinh làm việc.
Dù không có lò nướng hiện đại, Vinh dùng cách mà tổ tiên anh có lẽ đã sử dụng từ hàng ngàn năm trước. Anh tạo ra một cái lò đất nhỏ bằng cách đắp đất sét xung quanh một hố lửa, sau đó đặt bột bánh vào trong.
Thời gian trôi qua trong căng thẳng và chờ đợi. Người dân trong làng thì thầm với nhau, đôi mắt luôn dõi theo lò đất mà Vinh đang sử dụng. Cuối cùng, từ trong lò, mùi thơm của bánh mì bắt đầu lan tỏa, lấn át cả mùi khói bếp và cỏ cây xung quanh. Những người dân làng bắt đầu nhíu mày, mắt mở to ngạc nhiên.
Khi Vinh mở lò đất, lấy ra những chiếc bánh mì đầu tiên, ánh mắt mọi người trong làng đều sáng lên. Gor cẩn thận cầm một miếng bánh, ngửi thử, rồi cắn một miếng nhỏ. Sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt ông.
Gor trao miếng bánh lại cho Rima, và bà cũng nếm thử. Vinh có thể thấy sự ngạc nhiên và hài lòng hiện rõ trên gương mặt bà. Rima quay sang nói gì đó với Gor, và cả hai đều gật đầu, nụ cười bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt họ.
Gor quay sang Vinh, nắm chặt lấy tay anh và nói gì đó bằng ngôn ngữ của mình. Dù không hiểu lời nói, nhưng Vinh cảm nhận được sự cảm kích trong ánh mắt Gor. Anh biết rằng mình đã tạo dựng được sự tin tưởng đầu tiên với người dân nơi đây.
Đêm đó, Vinh không còn bị canh gác nghiêm ngặt như trước. Anh được mời tham gia vào bữa tiệc nhỏ của làng, nơi những chiếc bánh mì đơn sơ anh làm ra trở thành món ăn đặc biệt. Tiếng cười nói rộn ràng xung quanh, và Vinh cảm nhận được sự ấm áp của sự chấp nhận từ những con người này.
Nhưng sâu trong lòng, anh vẫn không ngừng lo lắng về việc mình đã bị cuốn vào thế giới này như thế nào và liệu có cơ hội nào để trở về. Tuy nhiên, Vinh hiểu rằng trước mắt anh cần phải sống sót và tìm cách thích nghi với môi trường mới này, cũng như tiếp tục khám phá những gì có thể làm để giúp đỡ người dân nơi đây.