Sáng Tạo Bánh Mì - Chương 3
Chương 3: Khám phá về lúa mì
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló dạng, Vinh đã thức dậy từ sớm. Anh bước ra khỏi túp lều nhỏ, hít thở không khí trong lành của buổi sáng và ngắm nhìn khung cảnh thung lũng. Mọi thứ vẫn còn xa lạ, nhưng sự tiếp đón thân thiện của người dân trong làng đã làm anh cảm thấy bớt lo lắng phần nào.
Vinh để ý thấy Rima và Gor đang cùng một nhóm người chuẩn bị ra đồng. Họ mang theo những cái giỏ đan bằng cỏ, bên trong là những hạt giống lúa mì. Vinh tò mò bước đến, ra hiệu muốn đi cùng họ. Gor gật đầu, mỉm cười với Vinh rồi chỉ về phía những cánh đồng trải dài dưới chân núi.
Khi đến cánh đồng, Vinh nhìn thấy những luống lúa mì đã được gieo từ trước. Những bông lúa cao lớn, vàng óng, vươn mình dưới ánh nắng mặt trời, một cảnh tượng khiến anh cảm thấy ngạc nhiên và hứng khởi. Dù là thợ làm bánh, Vinh chưa từng thấy những cánh đồng lúa mì nguyên thủy như thế này.
Rima bắt đầu chỉ cho Vinh cách họ thu hoạch lúa mì. Bà dùng một con dao đá sắc bén để cắt từng bó lúa, sau đó đặt vào trong giỏ. Những người khác cũng làm theo, từng bó lúa được thu gom một cách khéo léo và nhanh nhẹn. Vinh cầm lấy một con dao và bắt đầu làm theo, cảm giác lưỡi dao chạm vào thân cây lúa khiến anh cảm thấy mình như đang trở về với cội nguồn của nghề làm bánh.
Sau khi thu hoạch xong, họ mang những bó lúa về làng. Trên đường về, Vinh chú ý thấy người dân đang dùng đá để giã những hạt lúa ra khỏi vỏ, nhưng không ai trong số họ biết cách nghiền hạt lúa mì thành bột. Họ chỉ biết sử dụng hạt lúa trực tiếp để nấu cháo hoặc nướng sơ qua trên lửa, nhưng chưa từng nghĩ đến việc biến nó thành một nguyên liệu chính để làm bánh.
Khi trở về làng, Vinh quyết định bắt tay vào việc giới thiệu cho người dân cách xay lúa mì thành bột. Anh tìm đến những viên đá lớn, phẳng và bắt đầu nghiền những hạt lúa mì mà họ đã thu hoạch. Hành động này thu hút sự chú ý của những người dân trong làng, đặc biệt là Rima. Bà chăm chú quan sát từng động tác của Vinh, đôi mắt lộ rõ sự ngạc nhiên và tò mò.
“Rima, nhìn đây,” Vinh nói, dù biết bà không hiểu tiếng anh, nhưng anh vẫn kiên nhẫn giảng giải. “Đây là cách chúng ta biến lúa mì thành bột. Từ bột mì này, chúng ta có thể làm ra bánh mì, thứ sẽ mang lại dinh dưỡng và giúp mọi người no lâu hơn.”
Dù không hiểu lời nói, nhưng Rima dường như hiểu được qua những cử chỉ và hành động của Vinh. Bà cúi xuống cầm lấy một nắm bột vừa được nghiền ra, nhìn kỹ rồi đặt lên tay mình, cảm nhận sự mềm mịn của bột mì. Rima quay sang Gor, nói gì đó với ông, và ông gật đầu, ánh mắt đầy thán phục.
Sau khi xay xong một lượng bột mì, Vinh bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu để nướng bánh. Anh tìm kiếm các loại cây cỏ có thể tạo men tự nhiên, thử nghiệm với nhiều loại khác nhau để tạo ra loại men đơn giản nhất có thể trong điều kiện hiện tại. Sau vài lần thử, cuối cùng anh cũng thành công.
Vinh trộn bột mì với men, thêm nước, và bắt đầu nhồi bột. Những người dân làng, kể cả Gor và Rima, đều vây quanh Vinh, tò mò theo dõi từng bước anh làm. Vinh cố gắng giải thích bằng cử chỉ và hành động, hy vọng rằng họ sẽ học theo và hiểu được quy trình này.
Khi bột đã được nhồi xong, Vinh tạo ra những khối bột nhỏ, hình dáng đơn giản. Anh dẫn mọi người ra chỗ lò đất mà hôm trước anh đã sử dụng, lần này anh làm nóng lò một cách cẩn thận hơn, đảm bảo rằng lửa không quá lớn để bánh chín đều và không bị cháy.
Khi bánh mì bắt đầu nướng, mùi hương quen thuộc lại lan tỏa khắp làng. Lần này, không chỉ Gor và Rima mà toàn bộ dân làng đều bị thu hút. Những đứa trẻ chạy đến gần lò, cố gắng ngửi mùi thơm lạ lùng đó. Những người phụ nữ thì thầm với nhau, chỉ trỏ vào lò bánh, còn những người đàn ông thì đứng từ xa quan sát, vẻ mặt đầy tò mò.
Vinh cảm thấy vui sướng khi nhìn thấy sự hứng khởi của mọi người. Anh biết rằng mình đang làm một điều đặc biệt, một điều có thể thay đổi cách sống của cả một cộng đồng. Khi bánh mì đã chín vàng, anh cẩn thận lấy ra từng chiếc, đặt lên tấm vải sạch mà anh đã tìm được trong làng.
“Đây là bánh mì,” Vinh nói, dù biết rằng họ không hiểu từ ngữ, nhưng anh vẫn muốn chia sẻ cảm xúc của mình. Anh cắt từng miếng bánh và đưa cho Gor, Rima và những người khác.
Gor cắn thử một miếng bánh, mắt ông mở to ra vì ngạc nhiên. Ông nhìn Vinh, rồi lại nhìn miếng bánh trong tay, dường như không tin vào vị ngon và sự mềm mại của nó. Rima cũng nếm thử, và ngay lập tức bà quay sang Vinh, nắm lấy tay anh với ánh mắt đầy cảm kích.
Cả làng bắt đầu chia sẻ những chiếc bánh mì, mọi người nếm thử với sự hứng khởi và kinh ngạc. Tiếng cười vang lên khắp nơi, bầu không khí trở nên vui tươi và ấm cúng. Vinh biết rằng mình đã thành công trong việc giới thiệu một món ăn mới mẻ, nhưng anh cũng hiểu rằng đây chỉ là bước khởi đầu.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Vinh cảm thấy lòng mình tràn đầy hy vọng. Dù vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng về cuộc phiêu lưu này, nhưng anh biết rằng mình đã tìm được mục tiêu: giúp đỡ người dân nơi đây phát triển ẩm thực và đời sống của họ thông qua việc làm bánh mì. Một cuộc hành trình mới đã chính thức bắt đầu, và Vinh sẵn sàng đối mặt với những thử thách phía trước.