Sáng tạo kỹ thuật xây dựng thành trì - Chương 1
Chương 1: Khởi Nguyên của Người Thợ Xây
Thời kỳ Thục Hán suy yếu, các cuộc xâm lăng từ phương Bắc trở nên không ngừng, đe dọa sự tồn tại của cả một triều đại. Ở một ngôi làng nhỏ, nằm gần biên giới phía Bắc, có một người thợ xây tên là Lữ Hiền. Anh xuất thân từ một gia đình bình thường, cha mẹ đều làm nông. Từ nhỏ, Lữ Hiền đã say mê những công trình kiến trúc đồ sộ. Những bức tường thành kiên cố, các đền đài lộng lẫy không ngừng thôi thúc anh tìm hiểu về cách xây dựng và nghệ thuật sử dụng vật liệu.
Một ngày nọ, trong khi Lữ Hiền đang làm việc trên một bức tường thành nhỏ, cha anh, Lữ Khải, một người nông dân già nua bước tới, đôi mắt ông hiện lên sự lo lắng.
“Lữ Hiền, con có nghe không? Quân Ngụy đã tiến sát biên giới, chúng đang chuẩn bị tấn công!” – Giọng ông khàn khàn nhưng đầy nghiêm trọng.
Lữ Hiền dừng tay, ánh mắt lóe lên sự bất an. “Cha, chúng ta có thành lũy bảo vệ, lẽ nào quân Ngụy lại dễ dàng công phá như vậy?”
Lữ Khải lắc đầu, thở dài. “Thành lũy chúng ta không đủ vững chắc. Người ta nói quân Ngụy có máy bắn đá và hàng trăm binh sĩ tinh nhuệ. Thành lũy này… không thể chống đỡ nổi.”
Cảm giác lo lắng len lỏi vào tâm trí Lữ Hiền. Anh đã dành bao nhiêu thời gian và công sức để xây dựng bức tường thành này, nhưng giờ đây, sự mỏng manh của nó trở nên quá rõ ràng trước sức mạnh của quân địch.
Chiều hôm đó, bầu trời xám xịt như báo hiệu điều chẳng lành. Tiếng trống trận vang lên khắp làng, thúc giục dân làng chuẩn bị phòng thủ. Lữ Hiền nhìn những người dân hối hả đóng cửa, ôm theo những vật dụng quý giá bỏ chạy, trong lòng anh tràn ngập sự bất an. Bức tường mà anh đã từng tự hào sẽ là nơi che chở cho mọi người, giờ đây trở thành một thách thức lớn đối với anh.
Trong khi mọi người chạy trốn, Lữ Hiền vẫn đứng yên, mắt dán chặt vào thành lũy. Tiếng vó ngựa dần vang lên gần hơn, và chỉ trong vài phút, quân Ngụy đã bao vây làng. Một viên tướng Ngụy mặc giáp bạc, cưỡi ngựa trắng, cầm thanh kiếm dài, hét lớn:
“Giao nộp làng và các thành lũy, hoặc các ngươi sẽ không còn nơi nào để trở về!”
Tiếng cười khinh bỉ vang lên từ đội quân phía sau hắn, trong khi những người dân làng run rẩy, không dám đáp lời.
Lữ Hiền quay sang cha mình, đôi mắt sáng lên một ý tưởng. “Cha, con sẽ không bỏ cuộc. Con sẽ chiến đấu bằng cách của mình.”
Trước khi Lữ Khải kịp hỏi lại, Lữ Hiền đã chạy tới nơi những viên đá lớn nằm chất đống. Anh bắt đầu xây dựng một bức tường chắn tạm thời, cố gắng tận dụng mọi nguyên vật liệu mà làng có. Dù biết rằng thành lũy hiện tại không thể trụ vững lâu dài, nhưng anh hy vọng sự sáng tạo của mình có thể giữ quân địch lại đủ lâu để dân làng có thời gian di tản.
Khi quân Ngụy bắt đầu tấn công, những viên đá đầu tiên từ máy bắn đá đập mạnh vào tường thành, khiến nó rung chuyển dữ dội. Nhưng Lữ Hiền không dừng lại. Anh tiếp tục gia cố những khu vực yếu nhất của tường, tạo các điểm chặn để làm chậm bước tiến của quân địch.
Lúc này, một nhóm binh lính Thục Hán từ thành phố gần đó đến cứu viện. Trong số họ có một viên tướng tên là Tào Vân, một người dày dặn kinh nghiệm chiến trường. Nhìn thấy Lữ Hiền đang kiên trì củng cố tường thành, Tào Vân ra lệnh cho binh lính của mình hỗ trợ.
Tào Vân tiến lại gần Lữ Hiền, hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại ở đây một mình chống chọi quân địch?”
Lữ Hiền nhìn vị tướng, mắt đầy quyết tâm. “Tôi chỉ là một người thợ xây, nhưng tôi không thể bỏ mặc ngôi làng của mình. Nếu chúng ta không bảo vệ nơi này, mọi thứ sẽ tan biến.”
Tào Vân nhếch mép cười, gật đầu tán thưởng. “Ngươi quả là can đảm. Nhưng những gì ngươi làm không đủ. Tường thành này sẽ sụp đổ sớm thôi.”
Lữ Hiền biết lời Tào Vân là sự thật, nhưng anh không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy. “Có lẽ vậy, nhưng nếu chúng ta kết hợp, biết đâu có thể cầm chân được quân Ngụy lâu hơn.”
Với sự hỗ trợ của binh lính Thục Hán, Lữ Hiền nhanh chóng phát triển các ý tưởng mới để tăng cường phòng thủ. Anh chỉ đạo mọi người đào hào xung quanh tường thành, gia cố những vị trí quan trọng và thậm chí tạo ra các bẫy ngầm để làm chậm quân địch.
Mặc dù cuộc chiến diễn ra ác liệt, nhưng nhờ sự sáng tạo và quyết tâm của Lữ Hiền, ngôi làng đã cầm cự được suốt một đêm dài. Quân Ngụy dần mệt mỏi và quyết định rút lui sau khi không thể tiến vào thành trong thời gian mong đợi.
Sau trận chiến, Tào Vân đến gặp Lữ Hiền, đôi mắt hiện lên sự tôn trọng. “Ngươi không chỉ là một người thợ xây bình thường. Ngươi có tài năng và lòng dũng cảm, những thứ chúng ta cần trong thời gian khó khăn này. Ngươi có nghĩ đến việc gia nhập quân đội và giúp xây dựng những công trình phòng thủ vững chắc hơn cho Thục Hán không?”
Lữ Hiền nhìn ra xa, trái tim anh vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt, nhưng ý chí của anh lại càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh biết rằng việc bảo vệ Thục Hán không chỉ nằm ở sức mạnh quân sự, mà còn ở những công trình bền vững, kiên cố.
“Vâng, tôi sẽ làm điều đó. Tôi sẽ sáng tạo những kỹ thuật mới, giúp bảo vệ đất nước này khỏi những kẻ xâm lược.”