Sáng tạo vũ khí hiện đại - Chương 1
Chương 1: Chuyển sinh của Gia Cát Lượng
Trời dần mờ tối, từng cơn gió lạnh thổi qua mang theo hương cỏ ẩm. Bầu trời đầy sao lấp lánh, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi xuống mặt đất. Trong một ngôi làng nhỏ hẻo lánh, một căn nhà tranh đơn sơ đang phát sáng le lói từ ngọn đèn dầu cũ kỹ.
Gia Cát Lượng chậm rãi mở mắt, đầu óc mơ màng nhưng trái tim lại nhói đau như vừa trải qua một trận chiến ác liệt. Ông nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng khi vẫn còn ở nhân gian, khi ông từ biệt cuộc đời dưới những lớp chăn dày giữa âm thanh của tiếng binh lính và triều đình xung quanh. Nhưng cảnh vật trước mắt ông hoàn toàn khác.
“Đây… đây là đâu?” ông tự hỏi, đôi mắt sắc bén của người từng trải qua bao cuộc chiến nhìn khắp nơi. Gia Cát Lượng ngồi dậy trên chiếc giường tre, nhìn quanh ngôi nhà tranh đơn giản. Một tấm gương đồng cũ kỹ phản chiếu hình ảnh của ông – một người đàn ông trung niên với ánh mắt sâu thẳm, mái tóc dài bạc phơ. Đột nhiên, một tiếng động làm ông giật mình. Cánh cửa tre nhẹ nhàng mở ra.
“Mừng ngài tỉnh lại,” một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Một cô gái trẻ mặc y phục đơn sơ bước vào, đặt một tô cháo nóng xuống bàn.
Gia Cát Lượng nhìn cô với ánh mắt đầy thắc mắc, “Ngươi là ai? Ta đang ở đâu?”
Cô gái cúi đầu lễ phép, “Thưa ngài, ngài đang ở trong một ngôi làng nhỏ tên là Thanh Lâm, nằm ở phía nam nước Đại Lương. Ngài đã được chúng tôi tìm thấy bất tỉnh bên bờ sông hai ngày trước. Cha tôi, ông thầy thuốc của làng, đã chữa trị cho ngài.”
“Đại Lương?” Gia Cát Lượng nhíu mày, cố gắng tìm trong ký ức nhưng không tìm thấy bất kỳ địa danh nào như vậy trong thời Tam Quốc. Rõ ràng ông không còn ở thế giới cũ nữa.
Ông cầm lấy bát cháo cô gái đưa, suy nghĩ cẩn thận từng chi tiết. “Ta là ai đối với các ngươi? Các ngươi có biết gì về ta không?”
Cô gái lắc đầu, “Không, thưa ngài. Chúng tôi không biết gì về ngài, chỉ thấy ngài mặc trang phục kỳ lạ và bất tỉnh trên bờ sông. Nhưng ngài không giống người bình thường. Ánh mắt ngài… không phải là của một thường dân.”
Gia Cát Lượng im lặng, lòng đầy ngổn ngang. Ông đã chuyển sinh, nhưng không phải là ở Trung Quốc thời Tam Quốc mà ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Ông đã nghe về những câu chuyện chuyển sinh trong lịch sử, nhưng việc này thực sự vượt ngoài trí tưởng tượng của ông. Tuy nhiên, trí tuệ của Gia Cát Lượng chưa bao giờ dừng lại trước thử thách.
Ông chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi nhà tranh, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra cánh đồng lúa xanh mướt trải dài dưới ánh trăng. Trái tim ông như bị thiêu đốt bởi những câu hỏi không lời giải đáp.
Đột nhiên, từ xa vang lên tiếng hò hét, tiếng ngựa chạy dồn dập. Gia Cát Lượng quay người lại, nhìn thấy từ chân trời xuất hiện một đoàn binh lính đang lao tới ngôi làng.
Cô gái hoảng hốt, “Là quân của Đại tướng quân Khang! Họ đến thu thuế!”
Gia Cát Lượng nhanh chóng nhìn xung quanh, quan sát các nhà cửa đơn sơ và những nông dân nghèo khổ. Đôi mắt ông bỗng sáng rực lên. Ông nhớ lại thời kỳ Tam Quốc, khi ông đã dùng trí tuệ của mình để đối đầu với những kẻ mạnh hơn. Giờ đây, ông không chỉ là một người chuyển sinh vô danh. Ông vẫn là Gia Cát Lượng, người đã từng khiến thiên hạ khuynh đảo.
“Cô hãy dẫn mọi người vào nhà đóng cửa lại. Đừng ra ngoài cho đến khi ta gọi.” Gia Cát Lượng nói một cách dứt khoát, không chút do dự.
“Nhưng ngài…” Cô gái ngập ngừng.
“Đi mau!” Ông ra lệnh.
Cô gái gật đầu và nhanh chóng chạy đi. Gia Cát Lượng nhìn về phía đội quân đang tới gần, ông bước vào trong căn nhà tranh, tìm kiếm một sợi dây thừng, một chiếc nồi và vài viên đá. Tất cả những thứ tưởng chừng vô dụng này, dưới tay ông, có thể biến thành vũ khí lợi hại. Ông cẩn thận bố trí một cái bẫy đơn giản trước cửa làng, đặt nồi lên lửa và dùng dây để kích hoạt khi quân lính chạm vào.
Chỉ sau vài phút, đoàn quân đã tới gần ngôi làng. Tên cầm đầu cưỡi trên con ngựa cao lớn, mắt đỏ ngầu nhìn đám dân làng yếu ớt. Hắn vung roi lên hét lớn: “Ra đây nộp thuế! Nếu không, ta sẽ thiêu rụi ngôi làng này!”
Ngay khi quân lính bắt đầu tiến vào làng, Gia Cát Lượng kích hoạt chiếc bẫy. Một tiếng nổ lớn vang lên, đám bụi và đá từ dưới đất bắn tung tóe, khiến quân lính hoảng loạn. Một vài tên ngã ngựa, đám còn lại lùi lại, sợ hãi nhìn xung quanh.
Tên chỉ huy gào lên, “Chuyện gì vừa xảy ra?”
Gia Cát Lượng bước ra từ bóng tối, ánh mắt lạnh lùng, tay cầm một cây gậy gỗ nhỏ nhưng sắc bén. “Ngươi hãy quay về và báo lại với chủ nhân của ngươi. Ngôi làng này không dễ xâm phạm. Nếu muốn chiến, ta sẽ cho các ngươi thấy sức mạnh thực sự.”
Quân lính hoảng hốt, nhận ra mình đang đối đầu với một người không bình thường. Không ai dám tiến lên, và cuối cùng, tên chỉ huy phải ra lệnh rút lui.
Cô gái từ xa nhìn thấy, kinh ngạc trước sự thông minh và dũng cảm của Gia Cát Lượng. Cô bước tới, ánh mắt đầy sự biết ơn, “Ngài… ngài là ai? Tại sao ngài có thể làm được điều đó?”
Gia Cát Lượng quay đầu, nở một nụ cười mỉm. “Ta là Gia Cát Lượng. Và đây mới chỉ là sự bắt đầu.”