Sáng tạo vũ khí hiện đại - Chương 10
Chương 10: Cuộc đối đầu định mệnh
Trận chiến tại doanh trại của Đại tướng quân Khang tiếp tục diễn ra khốc liệt dưới ánh trăng mờ. Lửa bùng lên từ mọi phía, biến doanh trại hùng mạnh của Khang thành một biển lửa hỗn loạn. Tiếng gào thét của quân lính vang vọng khắp chiến trường khi họ bị cuốn vào những bẫy rập mà Gia Cát Lượng đã chuẩn bị từ trước.
Giữa làn khói dày đặc, Gia Cát Lượng đứng trên đỉnh một gò đất nhỏ, quan sát toàn bộ chiến trường. Ông biết rằng trận chiến này sẽ quyết định mọi thứ. Trong tay ông, chiếc quạt lông vũ khẽ lay động theo gió. Ông đã tính toán kỹ lưỡng, từng bước một để đưa Đại tướng quân Khang vào cái bẫy cuối cùng.
Từ phía xa, một bóng người với thanh kiếm lớn sáng loáng tiến về phía Gia Cát Lượng, đôi mắt rực lên ngọn lửa thù hận. Đó chính là Đại tướng quân Khang, thân hình to lớn và dũng mãnh của hắn nổi bật giữa biển lửa. Hắn gầm lên trong cơn thịnh nộ, cầm chắc thanh kiếm trong tay, lao về phía Gia Cát Lượng.
“Gia Cát Lượng! Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể đánh bại ta sao?” Khang gào lên, giọng hắn đầy giận dữ và đau đớn. “Ngươi chỉ là một kẻ trốn tránh, dựa vào bẫy rập và mưu kế hèn hạ. Lần này, ta sẽ kết thúc ngươi!”
Gia Cát Lượng không hề nao núng. Ông đứng yên, mắt không rời khỏi Khang khi hắn tiến đến gần. “Ngươi đã thua ngay từ khi ngươi bước vào làng Thanh Lâm lần đầu tiên,” Gia Cát Lượng nói, giọng ông trầm ấm nhưng sắc bén. “Sức mạnh không chỉ nằm ở thanh kiếm hay số lượng binh lính, mà nằm ở trí tuệ và lòng kiên định.”
Khang dừng lại cách Gia Cát Lượng vài bước, giơ cao thanh kiếm của hắn, ánh mắt đầy căm hận. “Ngươi có thể khôn ngoan, nhưng lần này trí tuệ của ngươi sẽ không cứu được ngươi đâu!” Hắn lao tới, vung thanh kiếm xuống với sức mạnh kinh hoàng.
Nhưng Gia Cát Lượng, dù không phải là một chiến binh, đã tính toán từng bước đi của Khang. Ông bình tĩnh lùi lại một bước, né tránh đòn tấn công chết người của hắn. Khi Khang chưa kịp thu hồi thanh kiếm, Gia Cát Lượng vung tay lên, ra hiệu cho những binh lính đã chờ sẵn. Một loạt lính dân làng nhanh chóng xông ra từ phía sau, bao vây Khang.
“Ngươi đã quá kiêu ngạo và mù quáng để thấy rõ sự thật,” Gia Cát Lượng tiếp tục nói, giọng ông bình thản. “Chiến thắng không đến từ sức mạnh thô bạo. Chiến thắng đến từ sự kiên nhẫn và mưu lược.”
Khang hét lên trong giận dữ khi nhận ra mình bị bao vây. Hắn vung kiếm, cố gắng chém đứt vòng vây, nhưng sự quyết tâm và tinh thần đoàn kết của dân làng đã khiến hắn không thể thoát khỏi. Hắn càng tấn công, càng bị kìm kẹp chặt hơn.
Gia Cát Lượng vẫn đứng từ xa quan sát, ánh mắt ông không hề rời khỏi Khang. Ông đã thấy quá nhiều kẻ thù bị đánh bại bởi chính sự kiêu ngạo và nóng vội của mình, và Khang cũng không phải ngoại lệ.
Nhưng không phải vì thế mà Gia Cát Lượng không cảm thấy áp lực. Ông biết rằng chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến tình thế thay đổi. Khang vẫn còn mạnh mẽ và hung bạo, và trận chiến chưa hoàn toàn kết thúc.
Cô gái trẻ, từ xa, chạy tới bên cạnh Gia Cát Lượng, lo lắng nhìn về phía Khang đang điên cuồng chiến đấu. “Thưa ngài Gia Cát, hắn vẫn còn quá mạnh. Chúng ta có thể kiểm soát được hắn không?”
Gia Cát Lượng mỉm cười nhẹ nhàng, đặt tay lên vai cô trấn an. “Sức mạnh thể chất không phải là tất cả. Hãy tin vào kế hoạch của ta. Hắn sẽ sớm gục ngã.”
Đúng như Gia Cát Lượng dự đoán, sự nóng vội và kiêu ngạo của Khang đã khiến hắn tiêu hao sức lực một cách nhanh chóng. Những cú chém mạnh mẽ của hắn dần trở nên chậm chạp và vô tổ chức. Hắn thở hổn hển, mồ hôi tuôn rơi, trong khi đám lính của Gia Cát Lượng vẫn giữ vững vòng vây, chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng.
Khi thấy Khang dần mất kiểm soát, Gia Cát Lượng giơ cao quạt lông vũ, ra hiệu cho lính của mình. Họ nhanh chóng lao tới, cướp lấy thanh kiếm từ tay Khang và trói chặt hắn lại. Khang cố gắng vùng vẫy nhưng không còn đủ sức để kháng cự.
“Ngươi đã thua, Đại tướng quân Khang,” Gia Cát Lượng nói, giọng ông nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. “Sự kiêu ngạo của ngươi đã khiến ngươi mất tất cả.”
Khang gầm lên trong tuyệt vọng, ánh mắt hắn tràn ngập sự thù hận. “Ta sẽ không bao giờ khuất phục trước ngươi, Gia Cát Lượng! Ngươi nghĩ rằng ngươi đã chiến thắng, nhưng ta sẽ trở lại, ta sẽ…”
Nhưng trước khi hắn kịp nói hết câu, Gia Cát Lượng quay người lại, không còn muốn nghe thêm lời đe dọa vô ích từ kẻ đã thất bại. “Đưa hắn đi,” ông ra lệnh cho lính. “Chúng ta không cần phải đổ thêm máu. Hãy chấm dứt mọi chuyện tại đây.”
Dân làng hò reo trong niềm vui sướng khi thấy kẻ thù lớn nhất của họ cuối cùng đã bị đánh bại. Ngọn lửa chiến tranh đã tàn, và ánh sáng của hòa bình cuối cùng cũng trở lại trên mảnh đất này.
Đêm đó, khi mọi người trong làng Thanh Lâm đang ăn mừng chiến thắng, Gia Cát Lượng ngồi một mình bên đống lửa nhỏ. Ông không cảm thấy vui mừng hay tự mãn. Ông chỉ cảm thấy bình yên, biết rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ.
Cô gái trẻ bước đến bên ông, ngồi xuống cạnh ông. “Ngài Gia Cát, nhờ có ngài mà chúng tôi mới có thể sống sót. Chúng tôi không biết phải cảm ơn ngài thế nào.”
Gia Cát Lượng nhìn cô, mỉm cười nhẹ nhàng. “Chiến thắng không chỉ là của ta, mà là của tất cả mọi người. Sự đoàn kết và lòng kiên định của dân làng mới là điều quan trọng nhất.”
Cô gái khẽ cúi đầu, lòng cô đầy sự kính trọng. “Nhưng ngài đã dẫn dắt chúng tôi, ngài đã cho chúng tôi thấy rằng trí tuệ có thể chiến thắng tất cả.”
Gia Cát Lượng gật đầu, nhưng trong lòng ông biết rằng trận chiến lớn nhất của cuộc đời không phải là trên chiến trường, mà là cách con người đối mặt với những thử thách và giữ vững niềm tin. Hòa bình đã trở lại, và ông hài lòng khi biết rằng mình đã góp phần bảo vệ điều đó.