Sáng tạo vũ khí hiện đại - Chương 3
Chương 3: Cuộc đụng độ đầu tiên
Ánh nắng nhạt buổi sáng vừa kịp xuyên qua những kẽ lá, báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu. Từ xa, tiếng vó ngựa ngày một lớn dần, lẫn trong đó là âm thanh của những thanh kiếm va chạm vào áo giáp. Đội quân của Đại tướng quân Khang đang tiến tới ngôi làng Thanh Lâm. Lần này, chúng mang theo binh lính đông đảo và cả những tên lính đánh thuê dày dạn kinh nghiệm.
Gia Cát Lượng đứng trên đỉnh đồi, từ xa nhìn xuống. Bên cạnh ông là trưởng làng và cô gái trẻ, người đã giúp ông khi mới tỉnh lại. Đôi mắt ông sắc lạnh như đại bàng quan sát con mồi, nhưng trái tim ông vẫn giữ vững sự bình tĩnh. Ông đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Chúng đã đến,” cô gái thì thầm, ánh mắt đầy lo lắng.
Gia Cát Lượng khẽ gật đầu, “Đúng vậy. Nhưng mọi thứ đã sẵn sàng. Các ngươi hãy nhớ, chiến thắng không chỉ nằm ở số lượng binh lính, mà ở cách chúng ta sử dụng trí tuệ và chiến lược.”
Trưởng làng đứng bên cạnh, nắm chặt cây gậy gỗ trong tay, giọng khàn khàn: “Chúng tôi sẽ làm theo kế hoạch của ngài, Gia Cát tiên sinh. Mọi người đã sẵn sàng.”
Gia Cát Lượng mỉm cười nhẹ nhàng nhưng kiên định. Ông biết rằng thời khắc quyết định đã đến.
Dưới chân đồi, quân lính của Đại tướng quân Khang tiến tới với đội hình chặt chẽ. Tên chỉ huy ngạo mạn cưỡi ngựa, nhìn về phía làng với đôi mắt sắc bén, đầy vẻ khinh thường. Hắn không thể tin rằng một ngôi làng nhỏ bé dám kháng cự lại quyền lực của Đại tướng quân Khang.
“Chúng ta sẽ nhanh chóng nghiền nát bọn nông dân này. Không cần tốn nhiều sức,” hắn gầm lên với đám binh lính theo sau.
Khi quân lính tiến sát hơn đến ranh giới của ngôi làng, Gia Cát Lượng ra lệnh cho các nông dân chuẩn bị. Ông không để họ vội vã tấn công mà giữ vững kỷ luật, chờ đợi khoảnh khắc thích hợp. “Hãy nhớ,” ông nhắc lại, “điều quan trọng nhất là kiên nhẫn và tuân theo kế hoạch.”
Khi đội quân đầu tiên của Đại tướng quân Khang bước chân vào ranh giới của làng, một tiếng nổ vang lên từ đâu đó. Bẫy đá của Gia Cát Lượng đã kích hoạt. Đá lớn từ trên cao rơi xuống, nghiền nát một số lính đi đầu, tạo ra sự hỗn loạn trong đội hình quân địch.
“Chuyện gì thế này?” tên chỉ huy gào lên, cố gắng giữ bình tĩnh.
Chưa kịp định thần, bẫy tre của Gia Cát Lượng tiếp tục được kích hoạt. Những thanh tre nhọn bắn ra từ các bụi cây xung quanh, đâm xuyên qua đội quân phía sau, khiến chúng rơi vào hỗn loạn. Đám lính lúng túng không biết phải đối phó thế nào, và số lượng thương vong ngày càng tăng.
“Cái quái gì đang diễn ra?” Tên chỉ huy rít lên, nhưng lần này giọng hắn lộ rõ sự hoang mang.
Gia Cát Lượng đứng trên đồi, tay cầm chiếc quạt lông vũ quen thuộc, từ tốn ra lệnh: “Đã đến lúc, tiến lên!”
Dân làng Thanh Lâm bắt đầu phản công. Những chiếc nỏ mà họ đã chế tạo cùng Gia Cát Lượng bắn ra những loạt tên chuẩn xác, khiến quân lính không có cách nào tiến lên phía trước. Những mũi tên lửa bùng cháy, khiến kẻ thù vừa bị thương vừa phải đối phó với lửa cháy khắp nơi.
Tên chỉ huy không thể ngờ được, một ngôi làng nhỏ bé lại có thể chống trả mạnh mẽ đến vậy. Hắn lồng lộn quất ngựa chạy vòng quanh, cố gắng tập hợp binh lính của mình nhưng vô ích. Những cỗ máy bắn đá của Gia Cát Lượng, đã được cải tiến để bắn xa và mạnh hơn, nã từng loạt đá lớn xuống đội quân của Đại tướng quân Khang, khiến chúng tan tác.
Cô gái trẻ đứng cạnh Gia Cát Lượng, ánh mắt cô ánh lên sự kinh ngạc. “Ngài làm thế nào mà chỉ với vài ngày chuẩn bị có thể biến làng Thanh Lâm thành một pháo đài như vậy?”
Gia Cát Lượng cười khẽ, “Tất cả chỉ là sự kết hợp giữa trí tuệ và sự tận dụng tài nguyên sẵn có. Ta đã từng trải qua nhiều trận chiến lớn, và đây là một trận chiến nhỏ. Chỉ cần hiểu rõ kẻ thù, không có gì là không thể.”
Trưởng làng nhìn về phía xa, nơi những đội quân của Đại tướng quân Khang đang rút lui trong hỗn loạn. “Ngài Gia Cát, ngài đã giúp chúng tôi một việc mà cả đời này chúng tôi không bao giờ quên. Nhưng liệu chúng có quay lại không?”
Gia Cát Lượng không trả lời ngay. Ông quay lưng lại, đôi mắt trầm tư. “Chúng sẽ quay lại, và lần tới chúng sẽ không dễ dàng như thế này. Đại tướng quân Khang sẽ không để thất bại này trôi qua mà không trả thù. Nhưng chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị.”
Ở một nơi xa, trong thành trì vững chãi, Đại tướng quân Khang ngồi trên ngai vàng của mình. Khi nghe tin đội quân của mình bị một ngôi làng nhỏ đánh bại, gương mặt hắn tối sầm lại. Hắn giận dữ đập tay xuống bàn, gầm lên với đám thuộc hạ.
“Chỉ là một ngôi làng nhỏ! Làm sao chúng có thể thắng được? Ta không tin điều này!”
Tên chỉ huy quỳ xuống, giọng run rẩy: “Thưa Đại tướng quân, chúng tôi không ngờ rằng làng Thanh Lâm lại có những bẫy và vũ khí như vậy. Có một người tên là Gia Cát Lượng, hắn dường như là một thiên tài quân sự.”
Đại tướng quân Khang lặng đi một lúc, đôi mắt hắn rực lên sự giận dữ pha lẫn tò mò. “Gia Cát Lượng? Một cái tên lạ lẫm, nhưng có vẻ không phải là một đối thủ tầm thường.”
Hắn quay sang các tướng lĩnh của mình, giọng đầy quyết tâm: “Chuẩn bị quân đội. Ta sẽ đích thân dẫn quân đến ngôi làng đó. Lần này, ta sẽ không để bất kỳ tên nào sống sót.”
Ở Thanh Lâm, Gia Cát Lượng biết rằng trận chiến vừa rồi chỉ là khởi đầu. Đại tướng quân Khang sẽ không dễ dàng bỏ qua thất bại. Nhưng ông không sợ hãi. Ông đã trải qua bao cuộc chiến còn cam go hơn thế, và lần này, ông đã sẵn sàng cho bất kỳ điều gì sắp tới.
“Chúng ta sẽ chuẩn bị kỹ càng hơn. Trận chiến sắp tới mới thực sự quyết định số phận của ngôi làng này.” Gia Cát Lượng khẽ nói, ánh mắt nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi mà kẻ thù đang âm mưu chuẩn bị một đòn tấn công dữ dội hơn bao giờ hết.