Sáng tạo vũ khí hiện đại - Chương 4
Chương 4: Cuộc chiến chuẩn bị
Trong không khí yên bình của ngôi làng Thanh Lâm, những tia nắng đầu ngày vẫn chiếu rọi như bình thường, nhưng sự căng thẳng đã bắt đầu bao trùm lên mọi người. Sau chiến thắng vừa qua, người dân không thể chủ quan, bởi ai cũng biết rằng Đại tướng quân Khang sẽ không dễ dàng chấp nhận thất bại. Gia Cát Lượng đã dự liệu trước tất cả, và ông biết, trận chiến tiếp theo sẽ không giống lần trước.
Sáng sớm hôm đó, Gia Cát Lượng triệu tập toàn bộ người dân trong làng tại sân đình. Trưởng làng, cô gái trẻ và những người đã tham gia chiến đấu đều có mặt. Ông đứng trước mọi người, trong bộ y phục giản dị nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.
“Chúng ta đã chiến thắng trong trận đầu tiên, nhưng đừng vì thế mà tự mãn,” Gia Cát Lượng bắt đầu nói, giọng ông trầm ấm nhưng đầy uy lực. “Đại tướng quân Khang chắc chắn sẽ không bỏ qua. Lần tới, hắn sẽ mang theo quân đội lớn hơn, vũ khí mạnh hơn, và quyết tâm tiêu diệt chúng ta. Chúng ta chỉ còn rất ít thời gian để chuẩn bị.”
Trưởng làng tiến lên trước, giọng ông lo lắng: “Ngài Gia Cát, chúng tôi hiểu, nhưng chúng tôi chỉ là những nông dân, chúng tôi không có nhiều vũ khí. Nếu chúng quay lại với lực lượng đông đảo hơn, liệu chúng tôi có cơ hội nào không?”
Gia Cát Lượng mỉm cười, ánh mắt ông sáng rực lên. “Cơ hội luôn tồn tại. Không phải số lượng binh lính hay vũ khí quyết định kết quả của trận chiến, mà là sự khéo léo và chiến lược. Ta đã có kế hoạch.”
Cô gái trẻ bước lên, gương mặt cô hiện lên sự quyết tâm sau khi đã chứng kiến tài năng của Gia Cát Lượng. “Ngài có thể chỉ bảo thêm cho chúng tôi cách chống lại bọn chúng không? Chúng tôi sẵn sàng làm mọi thứ.”
Gia Cát Lượng gật đầu, ông nhận ra sự quyết tâm của người dân trong làng. “Trước tiên, ta cần mọi người tiếp tục gia cố các bẫy mà chúng ta đã tạo ra lần trước. Nhưng lần này, chúng ta sẽ sử dụng một chiến lược mới.”
Ông quay sang những người đàn ông khỏe mạnh trong làng, ra lệnh: “Chúng ta sẽ đào thêm các hố bẫy, sâu hơn và rộng hơn. Sau đó, phủ lên chúng bằng lá và đất mỏng để kẻ thù không thể phát hiện. Bất kỳ lính nào lọt vào hố, chúng sẽ bị bắt sống mà không thể tiếp tục chiến đấu.”
Gia Cát Lượng chỉ vào một nhóm người khác, hướng dẫn: “Còn các ngươi, hãy bắt đầu chế tạo thêm nỏ lớn và tiếp tục chuẩn bị mũi tên lửa. Những mũi tên này sẽ giúp chúng ta đẩy lùi đội quân đông đảo của chúng.”
Sau khi phân công công việc, Gia Cát Lượng ra hiệu cho trưởng làng đi theo mình. Ông dẫn ông ta vào một ngôi nhà tranh gần đó, nơi ông đã dành vài ngày qua để nghiên cứu và thử nghiệm. Trên bàn là một loạt các dụng cụ, phấn vẽ và những thiết kế phức tạp.
“Ta đã phát hiện ra một loại hỗn hợp có thể gây nổ khi gặp lửa,” Gia Cát Lượng nói, chỉ vào một chiếc bình nhỏ chứa một loại bột trắng. “Đây là thuốc nổ thô sơ. Chúng ta sẽ sử dụng nó để chế tạo những quả bom nhỏ, khi ném vào giữa đội quân địch, sẽ tạo ra sự hỗn loạn và gây thiệt hại nặng nề cho chúng.”
Trưởng làng tròn mắt kinh ngạc, chưa bao giờ ông thấy thứ gì kỳ lạ như vậy. “Thật đáng kinh ngạc, thưa ngài. Chúng tôi sẽ làm theo hướng dẫn của ngài.”
Vài ngày sau, khi mặt trời lặn xuống sau những ngọn núi xa, cả ngôi làng Thanh Lâm rơi vào không khí khẩn trương chuẩn bị. Các nhóm người chăm chỉ đào hố, lắp đặt bẫy và nạp mũi tên vào những chiếc nỏ mới chế tạo. Những chiếc bình chứa thuốc nổ được cẩn thận giấu kín trong các lùm cây, sẵn sàng cho cuộc đối đầu khốc liệt.
Gia Cát Lượng đứng trên đồi, nhìn xuống công việc chuẩn bị. Ông biết rằng cuộc chiến lần này sẽ không dễ dàng, nhưng ông tin tưởng vào kế hoạch của mình và sự kiên cường của người dân.
Cô gái trẻ, từ phía xa, chạy tới bên ông. “Ngài Gia Cát, chúng tôi đã sẵn sàng. Nhưng… liệu chúng tôi có đủ sức không? Lần này quân số của chúng sẽ đông hơn rất nhiều.”
Gia Cát Lượng nhìn cô, ánh mắt ông dịu dàng nhưng kiên quyết. “Đừng lo lắng. Chiến thắng không chỉ nằm ở sức mạnh thể chất, mà còn ở trí tuệ. Ta đã từng đối đầu với những đội quân lớn hơn nhiều so với chúng, và ta biết rằng sự khéo léo và đoàn kết có thể chiến thắng tất cả.”
Cô gái khẽ gật đầu, lòng cô dần tràn đầy niềm tin vào vị quân sư tài ba này.
Đêm hôm đó, quân đội của Đại tướng quân Khang bắt đầu tiến tới ngôi làng Thanh Lâm. Tiếng vó ngựa và tiếng binh khí vang vọng khắp khu vực, mang theo sự đe dọa. Đội quân lần này không chỉ đông hơn, mà còn được trang bị vũ khí tốt hơn, mạnh mẽ hơn. Đại tướng quân Khang cưỡi ngựa đứng trước hàng ngũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ngôi làng nhỏ bé.
“Lần này, ta sẽ nghiền nát chúng. Không một ai được phép sống sót,” hắn ra lệnh, giọng nói đầy sự căm hận.
Quân lính đồng thanh hô vang, rồi từ từ tiến lên. Chúng không biết rằng, dưới lớp đất mỏng và lá cây xanh tươi, hàng loạt bẫy và mưu kế của Gia Cát Lượng đã sẵn sàng chờ đợi.
Gia Cát Lượng, từ vị trí cao trên đồi, quan sát đội quân địch tiến vào bẫy. “Hãy bình tĩnh. Chờ tín hiệu của ta,” ông nói nhỏ với những người xung quanh.
Khi đội quân của Đại tướng quân Khang tiến vào giữa bãi bẫy, Gia Cát Lượng giơ cao chiếc quạt lông vũ của mình. “Bây giờ!” ông hô lớn.
Ngay lập tức, những chiếc bẫy được kích hoạt. Đất đá đổ xuống, hố bẫy sập mở, những chiếc nỏ bắn ra loạt tên lửa rực sáng, thắp lên bầu trời đêm. Tiếng nổ vang rền từ những quả bom nhỏ mà Gia Cát Lượng chế tạo tạo ra cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có.
Đội quân đông đảo của Đại tướng quân Khang rơi vào thế bất ngờ. Chúng không thể ngờ rằng, một ngôi làng nhỏ bé lại có thể chuẩn bị kỹ càng và khéo léo đến vậy.
Đại tướng quân Khang giận dữ nhìn toàn bộ quân đội của mình rơi vào bẫy. “Gia Cát Lượng! Ta sẽ không để ngươi sống sót!” Hắn gầm lên, cầm kiếm lao về phía trước, nhưng hắn không biết rằng Gia Cát Lượng đã có sẵn kế hoạch cho từng bước đi của hắn.
Trận chiến thực sự mới chỉ bắt đầu.