Sáng tạo vũ khí hiện đại - Chương 5
Chương 5: Trận chiến cam go
Tiếng nổ của những quả bom và tiếng hò reo của dân làng Thanh Lâm vang dội khắp chiến trường. Khói bốc lên mù mịt, che khuất tầm nhìn của đội quân Đại tướng quân Khang, khiến chúng hoảng loạn và mất phương hướng. Bẫy đá và những chiếc hố sâu được ngụy trang cẩn thận dưới đất nhanh chóng làm tiêu hao lực lượng kẻ địch, nhưng Gia Cát Lượng biết rằng đây chỉ là bước đầu. Quân số địch đông đảo hơn rất nhiều, và trận chiến vẫn còn dài.
Từ trên đỉnh đồi, Gia Cát Lượng quan sát chiến trường với ánh mắt sắc bén. Ông nhanh chóng nhận ra một đội quân tinh nhuệ đang lách qua các bẫy, tiến thẳng về phía ngôi làng mà không gặp nhiều trở ngại.
“Các ngươi có thấy không?” Gia Cát Lượng chỉ về phía nhóm lính địch đang di chuyển một cách bài bản. “Đó là đội quân tinh nhuệ của chúng. Chúng đã học cách tránh các bẫy. Ta cần một nhóm binh lính thiện chiến để chặn chúng lại.”
Trưởng làng gật đầu, “Tôi sẽ kêu gọi những người dũng cảm nhất ra chiến tuyến.”
Cô gái trẻ đứng gần đó, lo lắng quan sát tình hình. “Ngài Gia Cát, tôi sẽ đi giúp mọi người. Tôi không thể đứng yên nhìn quân địch tiến gần hơn.”
Gia Cát Lượng lắc đầu, giọng ông trầm tĩnh nhưng cương quyết. “Không, cô sẽ ở lại đây. Nhiệm vụ của cô là hỗ trợ hậu cần, chăm sóc những người bị thương và chuẩn bị cho các đợt phản công tiếp theo. Trận chiến còn lâu mới kết thúc.”
Cô gái ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng cúi đầu nghe theo lệnh của ông. “Tôi hiểu rồi, thưa ngài.”
Dưới chân đồi, đội quân của Đại tướng quân Khang đang bắt đầu tổ chức lại hàng ngũ sau khi bị tấn công bất ngờ bởi bẫy và bom. Hắn giận dữ nhìn về phía ngôi làng, đôi mắt đỏ rực vì thù hận.
“Gia Cát Lượng! Ta sẽ không để ngươi tiếp tục trò chơi này!” Đại tướng quân Khang gầm lên. Hắn ra lệnh cho toàn bộ lực lượng tiến lên, quyết định đánh thẳng vào trung tâm của làng Thanh Lâm, mặc kệ những tổn thất từ bẫy và nỏ của dân làng.
Những chiếc khiên thép lớn được nâng lên, che chắn cho đội quân khi chúng tiến về phía ngôi làng. Gia Cát Lượng thấy rõ rằng kẻ địch đã bắt đầu áp dụng chiến thuật phòng thủ, che chắn cho các mũi tên và bom.
“Chúng đã thay đổi chiến thuật,” ông nói với trưởng làng. “Đội hình khiên sẽ chặn được các đợt bắn tên và bẫy, nhưng chúng ta vẫn còn một lợi thế.”
Trưởng làng hỏi: “Chúng ta phải làm gì tiếp theo, thưa ngài?”
Gia Cát Lượng chỉ về phía các thùng dầu được giấu kín trong rừng. “Chúng ta sẽ dùng dầu này để tạo nên biển lửa. Đốt cháy toàn bộ khu vực phía trước chúng. Chúng có thể tránh được tên, nhưng không thể tránh được lửa.”
Khi đội quân của Đại tướng quân Khang tiến gần đến ngôi làng, Gia Cát Lượng ra lệnh cho nhóm lính bắn nỏ chuẩn bị các mũi tên lửa đã được tẩm dầu. Ông đứng trên đồi, đưa cao chiếc quạt lông vũ như tín hiệu cho những người lính đang chờ đợi.
“Khi lửa bùng lên, hãy giữ khoảng cách và tiếp tục bắn tên lửa vào đội hình của chúng. Lửa sẽ chia cắt chúng và làm chúng hoảng loạn,” Gia Cát Lượng ra lệnh.
Những mũi tên lửa đầu tiên bắn ra, thắp sáng bầu trời đêm với những tia sáng đỏ rực. Ngay khi chúng rơi xuống đất, ngọn lửa bùng lên dữ dội, nhanh chóng lan rộng và bao trùm đội hình khiên thép của Đại tướng quân Khang. Lửa cháy hừng hực, khiến kẻ địch không thể tiến lên mà phải dừng lại để chống chọi với biển lửa trước mặt.
“Chết tiệt!” Đại tướng quân Khang tức tối hét lên khi thấy đội quân của mình rơi vào cảnh hỗn loạn. Hắn không thể tin rằng chỉ với một ngôi làng nhỏ, Gia Cát Lượng lại có thể nghĩ ra những chiến thuật tàn nhẫn và hiệu quả đến vậy.
Trong khi đó, đội quân tinh nhuệ của Đại tướng quân Khang, những kẻ đã né tránh được các bẫy, đang tiếp cận ngôi làng từ một hướng khác. Chúng di chuyển một cách cẩn trọng, với mục tiêu đánh úp dân làng từ phía sau. Nhưng Gia Cát Lượng đã dự liệu trước.
Một nhóm lính do trưởng làng dẫn đầu đã phục kích chờ sẵn. Khi đội quân địch tiến vào một khu vực có vẻ như trống trải, những người nông dân Thanh Lâm từ trong các bụi cây xông ra, tấn công bất ngờ bằng những vũ khí thô sơ nhưng hiệu quả. Cuộc giao tranh diễn ra ác liệt, máu chảy trên những con đường đất của làng.
Gia Cát Lượng, vẫn đứng trên đỉnh đồi, quan sát tình hình. Ông biết rằng trận chiến này không chỉ là về sức mạnh quân sự, mà còn về sự kiên nhẫn và tinh thần. Ông hiểu rõ rằng chỉ cần giữ vững tinh thần, dân làng sẽ có cơ hội chiến thắng.
Đêm dần trôi qua, và mặt trời bắt đầu le lói ở chân trời xa. Trận chiến kéo dài suốt đêm khiến cả hai bên đều mệt mỏi. Đội quân của Đại tướng quân Khang bị kìm chân bởi biển lửa và các bẫy, trong khi dân làng Thanh Lâm, dưới sự lãnh đạo của Gia Cát Lượng, vẫn kiên cường kháng cự.
Nhưng Gia Cát Lượng biết rằng Đại tướng quân Khang sẽ không từ bỏ. Hắn sẽ tiếp tục tấn công, dù có phải hy sinh toàn bộ đội quân của mình. Ông quay sang trưởng làng và nói, “Trận chiến này sẽ sớm kết thúc. Ta cần ngươi gửi một thông điệp cho Đại tướng quân Khang.”
“Thông điệp gì, thưa ngài?” Trưởng làng hỏi.
Gia Cát Lượng nhìn về phía đội quân địch đang chật vật trong biển lửa, ánh mắt ông đầy quyết tâm. “Hãy nói với hắn rằng, nếu hắn tiếp tục, chỉ có sự hủy diệt đang chờ đợi. Nếu hắn khôn ngoan, hãy rút lui ngay lập tức. Nếu không, chúng ta sẽ không để lại một kẻ nào sống sót.”
Cuộc chiến đã lên đến đỉnh điểm, nhưng với sự dẫn dắt thông minh của Gia Cát Lượng, dân làng Thanh Lâm vẫn giữ vững. Tương lai của ngôi làng giờ đây phụ thuộc vào sự quyết định của Đại tướng quân Khang.