Sáng tạo vũ khí hiện đại - Chương 6
Chương 6: Quyết định của Đại tướng quân Khang
Ánh bình minh vừa ló dạng, chiếu những tia nắng nhạt nhòa lên chiến trường đầy tro bụi. Biển lửa do Gia Cát Lượng và dân làng Thanh Lâm tạo ra vẫn còn âm ỉ, ngăn cản bước tiến của đội quân Đại tướng quân Khang. Xung quanh là những xác lính ngã xuống, gương mặt đầy đau đớn, hoang mang. Lửa không chỉ làm tổn thương thể xác mà còn đốt cháy tinh thần chiến đấu của chúng.
Đại tướng quân Khang đứng trên một gò đất cao, quan sát toàn bộ tình hình trước mắt. Hắn không tin vào mắt mình, một ngôi làng nhỏ bé, dưới sự lãnh đạo của một kẻ xa lạ tên Gia Cát Lượng, đã gây ra thiệt hại quá lớn cho đội quân hùng mạnh của hắn.
Một tên lính cưỡi ngựa phóng đến gần Đại tướng quân Khang, gấp gáp báo cáo: “Thưa Đại tướng quân, chúng ta không thể tiến lên nữa. Đội hình của ta đã bị phá vỡ, và ngọn lửa vẫn còn quá mạnh. Nếu tiếp tục tiến công, tổn thất sẽ không thể đếm xuể.”
Đại tướng quân Khang quắc mắt nhìn hắn, đôi mắt cháy lên ngọn lửa giận dữ. “Ngươi nói rằng một lũ nông dân có thể đánh bại ta sao? Ngươi dám khuyên ta từ bỏ sao?”
Tên lính run rẩy, cúi đầu xin tha mạng. Nhưng trong lòng hắn, Đại tướng quân Khang hiểu rằng đội quân của hắn đang bị áp đảo, không chỉ về chiến thuật mà còn cả về tâm lý. Sự tự tin của hắn giờ đây bị lay động bởi một người mà hắn chưa từng biết đến.
Trong khi đó, từ phía ngôi làng, Gia Cát Lượng đứng trên đỉnh đồi, mắt chăm chú quan sát động thái của Đại tướng quân Khang. Ông biết rằng cuộc chiến không chỉ là về thể lực mà còn về ý chí. Nếu Đại tướng quân Khang cảm thấy áp lực đủ lớn, hắn có thể sẽ buộc phải rút lui.
Trưởng làng chạy tới bên Gia Cát Lượng, hơi thở gấp gáp. “Thưa ngài Gia Cát, ngài có chắc rằng Đại tướng quân Khang sẽ lùi bước không? Hắn rất kiêu ngạo và hung bạo.”
Gia Cát Lượng khẽ mỉm cười, đôi mắt ông sáng lên sự điềm tĩnh. “Kẻ mạnh nhất không phải là kẻ có nhiều binh lính hay vũ khí nhất, mà là kẻ biết khi nào nên ngừng lại. Nếu ta đoán đúng, Đại tướng quân Khang sẽ không muốn tự mình rơi vào một cuộc chiến không có lối thoát.”
Cô gái trẻ bước tới, giọng cô chứa đầy lo lắng. “Thưa ngài Gia Cát, chúng ta đã tổn hao rất nhiều sức lực. Nếu Đại tướng quân Khang không rút lui, liệu chúng ta còn có thể chống đỡ được không?”
Gia Cát Lượng nhìn cô, nụ cười của ông trở nên dịu dàng. “Cô đã làm rất tốt. Dân làng đã chứng minh được sức mạnh của mình, và ta tin rằng chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta. Nhưng nếu Đại tướng quân không biết lùi bước, thì ta vẫn còn một kế hoạch cuối cùng.”
Trên chiến trường, trong khi Đại tướng quân Khang còn đang do dự, một tên lính khác từ phía sau cưỡi ngựa đến, tay cầm một lá thư. “Đại tướng quân, một thông điệp từ Gia Cát Lượng!”
Đại tướng quân Khang giật lấy lá thư, mở ra và đọc. Nội dung trong thư rất ngắn gọn nhưng đầy thách thức:
“Nếu ngài còn tiếp tục, chỉ có sự hủy diệt chờ đợi. Nếu khôn ngoan, hãy rút lui ngay lập tức. Chúng tôi sẽ không để lại bất kỳ kẻ nào sống sót.”
Đôi mắt của Đại tướng quân Khang nheo lại. Hắn cảm thấy sự kiêu hãnh bị tổn thương. Hắn đã từng chiến thắng trong vô số trận đánh, tiêu diệt không biết bao nhiêu kẻ địch, nhưng lần này, trước mặt hắn là một kẻ lạ mặt với những chiến thuật chưa từng gặp.
Hắn nhíu mày, nhìn về phía chiến trường, nơi những tàn quân còn lại của hắn đang hoảng loạn vì ngọn lửa và các bẫy đã cài sẵn. Hắn phải đưa ra quyết định ngay lập tức.
Đại tướng quân Khang ra hiệu cho tất cả các chỉ huy tập hợp quanh mình. Giọng hắn vang lên đầy căm hận, nhưng không che giấu được sự mệt mỏi: “Chúng ta sẽ rút lui.”
“Nhưng thưa Đại tướng quân, chúng ta vẫn còn đông lực lượng! Tại sao lại lùi bước trước một ngôi làng nhỏ bé như vậy?” một tên tướng phó phản đối.
Đại tướng quân Khang liếc mắt nhìn hắn, giọng hắn trầm lại nhưng đầy uy lực. “Ngươi không thấy sao? Đây không phải là cuộc chiến mà chúng ta có thể chiến thắng. Ta sẽ không để quân đội của mình tiêu hao vô ích. Lần này chúng ta sẽ rút, nhưng không có nghĩa là ta từ bỏ. Lần sau, ta sẽ quay lại với một kế hoạch tốt hơn, và khi đó, Gia Cát Lượng sẽ phải trả giá.”
Lệnh rút quân nhanh chóng được ban ra. Đội quân của Đại tướng quân Khang, sau những thiệt hại nặng nề, từ từ lùi bước khỏi ngôi làng Thanh Lâm, để lại một chiến trường đầy khói lửa và tro tàn.
Trên đỉnh đồi, Gia Cát Lượng quan sát đội quân địch đang dần rút lui. Ông khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ mãn nguyện. “Cuối cùng, hắn cũng nhận ra điều phải làm.”
Trưởng làng và dân làng vỡ òa trong niềm vui sướng. Họ chạy tới, ôm nhau trong niềm vui chiến thắng. Dù tổn thất không hề nhỏ, nhưng ngôi làng của họ đã được bảo vệ, và kẻ thù đã phải rút lui.
Cô gái trẻ tiến đến gần Gia Cát Lượng, ánh mắt cô tràn đầy cảm phục. “Ngài Gia Cát, nhờ có ngài mà chúng tôi đã có thể sống sót. Ngài là ân nhân của cả làng Thanh Lâm.”
Gia Cát Lượng nhìn cô, cười hiền lành. “Không, chính các người đã tự cứu mình. Ta chỉ là người chỉ đường. Tinh thần và lòng dũng cảm của các ngươi mới là điều làm nên chiến thắng này.”
Đêm đó, ngôi làng Thanh Lâm trở lại yên bình, nhưng trong lòng mọi người, niềm vui chiến thắng vẫn còn rực cháy. Họ biết rằng ngày mai sẽ là một ngày mới, và có lẽ sẽ còn nhiều thử thách nữa, nhưng họ cũng biết rằng, với sự dẫn dắt của Gia Cát Lượng, không có thử thách nào là không thể vượt qua.
Và Đại tướng quân Khang, dù đã rút lui, nhưng hắn vẫn sẽ trở lại. Trận chiến này có thể kết thúc, nhưng cuộc chiến với kẻ thù mạnh mẽ vẫn còn dài.
Gia Cát Lượng biết điều đó, và ông cũng biết rằng, ngày mai sẽ là lúc ông tiếp tục chuẩn bị cho những thử thách mới, với sự kiên cường và trí tuệ vốn có của mình.