Sáng tạo vũ khí hiện đại - Chương 8
Chương 8: Mưu kế của Gia Cát Lượng
Trời vừa tờ mờ sáng, sương mù giăng kín khắp cánh đồng xung quanh làng Thanh Lâm. Đại tướng quân Khang, với lòng thù hận cháy bỏng, đã triển khai đội quân theo kế hoạch. Hắn tin rằng chỉ cần chặn đứng đường tiếp viện của ngôi làng, chiến thắng sẽ nằm trong tay hắn.
Nhưng từ trên đỉnh đồi, Gia Cát Lượng bình thản quan sát sự di chuyển của đội quân địch. Những bẫy rập đã được ông và dân làng chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ chờ đợi để kích hoạt. Kế hoạch mà ông dày công sắp đặt bây giờ sẽ bắt đầu phát huy tác dụng.
Gia Cát Lượng quay sang cô gái trẻ và trưởng làng, giọng ông trầm tĩnh nhưng chắc chắn: “Kế hoạch của chúng đã rõ ràng. Chúng ta sẽ chờ chúng mắc bẫy. Khi thời cơ đến, ta sẽ ra lệnh tấn công.”
Trưởng làng gật đầu, lòng đầy sự kính trọng và tin tưởng vào vị quân sư tài ba. Ông cùng với các nhóm binh lính dân làng đã sẵn sàng chiến đấu đến cùng. Trong khi đó, cô gái trẻ với lòng quyết tâm không kém, chuẩn bị những mũi tên lửa và các vũ khí khác mà họ đã học từ Gia Cát Lượng.
Phía bên ngoài ngôi làng, đội quân tiên phong của Đại tướng quân Khang bắt đầu tiến vào, giống như một con thú đói đang tìm cách nuốt chửng con mồi nhỏ bé. Những tiếng vó ngựa rầm rập, tiếng quân lính xì xào chuẩn bị cho cuộc chiến. Tên chỉ huy dẫn đầu ra hiệu cho quân lính tiến lên một cách chậm rãi, mắt hắn đầy thận trọng sau những thất bại trước đó.
Đúng như dự đoán của Gia Cát Lượng, đội quân địch đã cẩn thận hơn rất nhiều. Họ di chuyển chậm rãi, cẩn thận kiểm tra từng bước đi, tránh xa các khu vực có khả năng bị đặt bẫy.
Trong khi đó, một đội quân khác của Đại tướng quân Khang đã di chuyển theo hướng ngược lại, tìm cách chặn đường tiếp tế mà chúng tin rằng sẽ đến cứu viện cho làng Thanh Lâm. Nhưng điều chúng không biết là, chính đội quân này đang tiến thẳng vào cạm bẫy mà Gia Cát Lượng đã khéo léo sắp đặt.
Ở trung tâm làng Thanh Lâm, Gia Cát Lượng đứng trên đài cao, mắt dõi theo các hướng di chuyển của quân địch. Ông nhẹ nhàng cầm chiếc quạt lông vũ, ra hiệu cho một nhóm lính. “Đã đến lúc.”
Những người lính dân làng nhanh chóng di chuyển vào vị trí. Trước khi quân địch kịp tiến sâu vào làng, Gia Cát Lượng ra lệnh phóng những mũi tên lửa đầu tiên. Ngọn lửa bùng lên dữ dội, khiến quân tiên phong của Đại tướng quân Khang rơi vào tình trạng hỗn loạn.
“Chúng bắt đầu hoảng sợ rồi,” Gia Cát Lượng nói, mắt không rời khỏi chiến trường.
Tên chỉ huy quân địch cố gắng ổn định đội hình, nhưng ngay khi hắn vừa ra lệnh tiến lên, một loạt bẫy tre bật ra từ dưới đất, đâm xuyên qua những lính đi đầu. Cả đội quân tiên phong bị kìm chân ngay tại chỗ, không thể tiến thêm bước nào.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ngươi dễ dàng đánh lén ngôi làng này sao?” Gia Cát Lượng thầm nghĩ, đôi mắt ông ánh lên sự tự tin. Ông biết rằng kẻ thù đã bị dồn vào thế khó.
Trong khi đó, nhóm quân địch thứ hai, đang tiến đến con đường tiếp viện giả mà Gia Cát Lượng đã vạch ra, bắt đầu nhận ra mình đang bị lạc trong rừng. Con đường mà chúng tưởng là lối chính dẫn đến viện binh thật ra chỉ là một mê cung đầy cạm bẫy.
Đột nhiên, tiếng nổ vang lên từ phía sau đội hình. Một loạt bom tự chế từ dầu và thuốc nổ mà Gia Cát Lượng đã cẩn thận đặt sẵn trong rừng bùng lên, khiến cả đội quân địch rơi vào cảnh hoảng loạn. Những cây cối xung quanh bốc cháy, lửa lan rộng nhanh chóng, bao vây toàn bộ nhóm quân này.
Tên chỉ huy nhóm quân địch hoảng hốt, hét lên trong tuyệt vọng: “Chúng ta bị mắc bẫy rồi! Nhanh rút lui!”
Nhưng đã quá muộn, ngọn lửa không chỉ khiến chúng không thể tiến lên mà còn chia cắt đội hình, khiến chúng rơi vào trạng thái hỗn loạn không thể kiểm soát. Những lính tiên phong vội vàng quay đầu tháo chạy, bỏ mặc những người phía sau bị ngọn lửa thiêu đốt và các bẫy ngầm tiếp tục cướp đi mạng sống của họ.
Trên đỉnh đồi, Đại tướng quân Khang đang quan sát từ xa. Hắn nheo mắt nhìn thấy đội quân của mình bị chia cắt, lửa bùng lên và tiếng kêu la hỗn loạn vang lên. Một sự tức giận không thể kìm nén trào lên trong lòng hắn. Hắn biết rằng lần này, Gia Cát Lượng đã đặt hắn vào thế bất lợi.
“Gia Cát Lượng!” Hắn gầm lên, đôi mắt đầy hận thù. “Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể đánh bại ta sao?”
Đại tướng quân Khang ngay lập tức ra lệnh rút lui để bảo toàn lực lượng còn lại. Nhưng trong lòng hắn, ý chí trả thù vẫn cháy bỏng. Hắn không thể tin rằng một kẻ xa lạ, chỉ với một ngôi làng nhỏ bé và những người nông dân, lại có thể khiến hắn thất bại liên tiếp như vậy.
Trong làng Thanh Lâm, khi thấy quân địch bắt đầu rút lui, dân làng vỡ òa trong niềm vui chiến thắng. Mọi người hò reo, ôm lấy nhau với niềm tin rằng họ đã bảo vệ được quê hương thêm một lần nữa.
Cô gái trẻ tiến đến gần Gia Cát Lượng, ánh mắt cô tràn đầy sự ngưỡng mộ. “Ngài Gia Cát, chúng ta đã làm được rồi. Ngài đã dẫn dắt chúng tôi đến chiến thắng.”
Gia Cát Lượng mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt vẫn không rời khỏi chiến trường. “Chiến thắng hôm nay là nhờ lòng dũng cảm và sự đoàn kết của dân làng. Nhưng đừng vội mừng. Đại tướng quân Khang sẽ không dễ dàng từ bỏ. Hắn sẽ quay lại, và lần sau sẽ còn nguy hiểm hơn.”
Cô gái trẻ lặng im, cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói của Gia Cát Lượng. “Ngài có kế hoạch gì tiếp theo không?”
Gia Cát Lượng khẽ gật đầu, giọng ông trầm ấm nhưng kiên định: “Ta đã có kế hoạch, và lần tới, chúng ta sẽ phải chuẩn bị cho một cuộc chiến cuối cùng. Đại tướng quân Khang sẽ không có cơ hội trốn thoát.”
Trận chiến với Đại tướng quân Khang còn lâu mới kết thúc, nhưng Gia Cát Lượng đã nhìn thấy ánh sáng cuối con đường. Ông biết rằng kẻ thù sẽ trở lại với một âm mưu mới, nhưng lần này, Gia Cát Lượng đã sẵn sàng để kết thúc tất cả.