Sáng tạo vũ khí hiện đại - Chương 9
Chương 9: Cuộc đối đầu cuối cùng
Sau trận chiến đầy căng thẳng, làng Thanh Lâm tạm thời yên bình trở lại. Nhưng trong không khí, mọi người vẫn cảm nhận được sự bất an đang lan tỏa. Gia Cát Lượng biết rằng sự yên bình này chỉ là khoảng lặng trước cơn bão lớn. Đại tướng quân Khang sẽ không chấp nhận thất bại. Lần này, hắn sẽ trở lại với một kế hoạch mới, mạnh mẽ và quyết tâm hơn.
Trong ngôi nhà tranh nhỏ, Gia Cát Lượng đang ngồi bên bàn với tấm bản đồ trải rộng trước mặt. Ông dùng quạt lông vũ nhẹ nhàng quạt đều, mắt chăm chú quan sát từng chi tiết, từng con đường và ngõ ngách của vùng đất xung quanh làng Thanh Lâm. Ông biết rằng, để đánh bại Khang một lần và mãi mãi, cần phải có một chiến lược toàn diện hơn.
Cô gái trẻ bước vào, đặt trước mặt Gia Cát Lượng một tách trà nóng. Cô quan sát ông một lúc rồi hỏi: “Ngài đã có kế hoạch cho trận chiến sắp tới chưa? Chúng tôi đều rất lo lắng, nhưng vẫn tin tưởng vào sự lãnh đạo của ngài.”
Gia Cát Lượng ngẩng lên, nhìn cô bằng ánh mắt trầm ngâm. “Đại tướng quân Khang không phải là kẻ dễ dàng từ bỏ. Lần này, hắn sẽ trở lại với toàn bộ sức mạnh của mình. Hắn sẽ không chỉ mang theo quân đội đông đảo mà còn tìm cách phá hủy tinh thần của chúng ta.”
Cô gái ngồi xuống cạnh ông, vẻ mặt đầy lo lắng. “Vậy làm thế nào để chúng ta có thể chống lại hắn?”
Gia Cát Lượng mỉm cười, đặt quạt lông vũ xuống. “Chúng ta sẽ không chỉ phòng thủ như trước. Lần này, ta muốn kết thúc mọi chuyện. Để làm được điều đó, ta sẽ cần sự giúp đỡ của tất cả mọi người.”
Ở một nơi xa, trong doanh trại của Đại tướng quân Khang, hắn đang ngồi trước đống lửa, mắt nhìn xa xăm về phía chân trời. Những thất bại liên tiếp tại làng Thanh Lâm đã làm hắn tức giận và sỉ nhục hơn bao giờ hết. Hắn đã dành cả cuộc đời để chinh phục, nhưng lần này, Gia Cát Lượng đã khiến hắn bị tổn thương sâu sắc.
Một tên lính bước vào, cúi đầu trước Khang. “Thưa Đại tướng quân, quân đội đã sẵn sàng. Chúng ta có thể tiến hành tấn công bất cứ lúc nào.”
Khang đứng dậy, mắt hắn rực lên ngọn lửa hận thù. “Lần này, ta sẽ không để bất kỳ ai cản đường ta. Gia Cát Lượng sẽ phải trả giá đắt.”
Hắn bước tới tấm bản đồ chiến lược, tay chỉ vào ngôi làng Thanh Lâm. “Ta đã nghiên cứu cách phòng thủ của hắn. Lần này, ta sẽ đánh vào lòng người của hắn. Nếu ta phá hủy sự đoàn kết và niềm tin của dân làng, hắn sẽ không còn cách nào để bảo vệ họ.”
Trong khi đó, Gia Cát Lượng đã chuẩn bị kỹ càng cho cuộc tấn công cuối cùng của Đại tướng quân Khang. Ông biết rằng, để chiến thắng, không thể chỉ dựa vào sức mạnh quân sự mà còn phải dựa vào sự thông minh và chiến lược. Ông triệu tập toàn bộ dân làng lại một lần nữa.
“Chúng ta đã chiến thắng hai lần trước, nhưng lần này sẽ là trận chiến quyết định. Ta không chỉ muốn chúng ta bảo vệ làng mà còn muốn chấm dứt sự đe dọa từ Đại tướng quân Khang mãi mãi,” Gia Cát Lượng nói, giọng ông vang lên mạnh mẽ giữa sân đình.
Trưởng làng tiến lên phía trước, khuôn mặt ông đầy lo âu nhưng cũng quyết tâm. “Chúng tôi tin tưởng ngài, Gia Cát tiên sinh. Nhưng chúng ta phải làm thế nào để đánh bại kẻ địch lớn mạnh như vậy?”
Gia Cát Lượng mỉm cười, tay cầm lấy chiếc quạt lông vũ và chỉ vào tấm bản đồ. “Ta đã chuẩn bị một kế hoạch. Trận chiến này không chỉ là về quân số mà còn về cách chúng ta sử dụng địa thế. Khang sẽ nghĩ rằng ta vẫn sẽ sử dụng những bẫy rập và kế hoạch phòng thủ như trước. Nhưng lần này, ta sẽ tấn công trước khi hắn kịp phản công.”
Ông chia quân làm hai đội. Một đội nhỏ sẽ làm nhiệm vụ đánh lạc hướng quân lính của Khang, dẫn chúng vào sâu trong rừng, nơi mà bẫy đã được sắp đặt. Trong khi đó, đội chính sẽ tiến hành tấn công bất ngờ vào doanh trại chính của Khang.
“Đòn đánh bất ngờ sẽ là chìa khóa,” Gia Cát Lượng giải thích. “Khi chúng mất đi sự kiểm soát, ta sẽ dẫn toàn bộ quân chính từ phía sau đánh vào trung tâm doanh trại của Khang. Chúng sẽ không có cách nào phản kháng.”
Đêm hôm đó, đội quân của Đại tướng quân Khang bắt đầu tiến vào khu vực gần làng Thanh Lâm. Hắn dẫn đầu đội quân của mình, đầy quyết tâm và lòng hận thù. Nhưng lần này, không giống như các trận chiến trước, Gia Cát Lượng đã sắp xếp mọi thứ từ trước.
Đội quân tiên phong của Khang nhanh chóng bị dẫn dụ vào khu rừng rậm rạp. Chúng nghĩ rằng đây là con đường chính để tiến vào làng, nhưng không ngờ rằng chúng đang bị cuốn vào một trận mai phục. Những bẫy rập mà Gia Cát Lượng đã chuẩn bị sẵn trong rừng ngay lập tức được kích hoạt, gây ra sự hỗn loạn trong đội quân của Khang.
Ở một nơi khác, đội chính của Gia Cát Lượng đã bí mật tiếp cận doanh trại của Đại tướng quân Khang. Dưới ánh trăng mờ, họ âm thầm tấn công từ phía sau. Lửa bùng lên khắp doanh trại, khiến quân lính của Khang bị bất ngờ. Tiếng hò reo của dân làng vang vọng, đẩy lùi kẻ thù.
Trong lúc đó, Đại tướng quân Khang đứng giữa đám cháy, mắt hắn đỏ rực vì phẫn nộ. Hắn nhìn thấy quân lính của mình bị đánh bại, không thể hiểu được tại sao một kẻ như Gia Cát Lượng có thể đánh bại hắn hết lần này đến lần khác.
“Gia Cát Lượng!” Khang hét lên, rút thanh kiếm lớn từ thắt lưng, lao vào giữa trận chiến với hy vọng tìm thấy kẻ thù của mình.
Nhưng Gia Cát Lượng không hề sợ hãi. Ông đứng ở xa, quan sát toàn bộ trận chiến với một ánh mắt điềm tĩnh. Ông đã dự đoán trước mọi động thái của Khang. Khi nhìn thấy kẻ thù đang lao đến, Gia Cát Lượng nhẹ nhàng ra lệnh cho binh lính của mình mở đường.
“Đây sẽ là trận chiến cuối cùng,” ông thầm nghĩ, tay siết chặt chiếc quạt lông vũ. “Ta sẽ kết thúc mọi chuyện ngay tại đây.”