Sát Thủ Với Ký Hiệu Lông Công - Chương 1
Chương 1: Lông Công Trong Đêm Tối
Đêm tối bao trùm kinh thành Đại Việt, ánh đèn lồng lờ mờ chỉ đủ soi rọi một góc nhỏ giữa những con đường tĩnh mịch. Tiếng bước chân vội vã và những lời bàn tán râm ran về một loạt các vụ án mạng lan khắp ngõ phố. Không ai biết điều gì đang diễn ra, chỉ biết rằng cái chết như lưỡi dao sắc bén đang cắt ngang giấc mơ bình yên của triều đình.
Trong hoàng cung, ánh đèn sáng rực rỡ nhưng không làm dịu bớt nỗi lo âu trong lòng Hoàng thượng. Ngài ngồi trên ngai vàng, đôi mắt trầm ngâm dõi về phía trước, nơi tướng quân Vũ Long đang đứng nghiêm nghị trước mặt.
“Tướng quân Vũ Long, ngươi đã nghe tin gì chưa? Đại thần Ngô vừa bị ám sát đêm qua,” Hoàng thượng lên tiếng, giọng trầm nhưng đầy sự bất an.
“Tâu bệ hạ, thần đã biết. Và không chỉ Đại thần Ngô, ba vị đại thần khác trong hai tháng qua cũng đã bị giết hại,” Vũ Long trả lời, giọng nghiêm túc.
Hoàng thượng cau mày, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.
“Những chiếc lông công…” Ngài lẩm bẩm, như thể tự hỏi chính mình. “Tại sao? Mỗi lần sau vụ giết người, một chiếc lông công được để lại. Đây là một lời thách thức, hay là một dấu hiệu của sự báo thù?”
Vũ Long cúi đầu, tay đặt lên chuôi kiếm, một dấu hiệu cho thấy sự quyết tâm của anh. “Thần đã điều tra kỹ lưỡng các vụ án. Chiếc lông công dường như không chỉ là dấu hiệu, mà còn ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa hơn. Thần tin rằng, kẻ đứng sau không phải là một sát thủ bình thường.”
“Vậy, ngươi cho rằng kẻ này có mục đích khác ngoài giết người?” Hoàng thượng hỏi, đôi mắt không rời khỏi Vũ Long.
“Thần nghi ngờ có một âm mưu lớn đang diễn ra,” Vũ Long đáp lại. “Có vẻ như các nạn nhân đều là những người có ảnh hưởng lớn trong triều đình. Mỗi chiếc lông công để lại như một cách khẳng định quyền lực, không chỉ là sự kiêu ngạo của sát thủ, mà có thể là thông điệp gửi đến bệ hạ.”
Hoàng thượng nắm chặt tay ngai vàng, lòng ngài trĩu nặng. “Nhưng làm sao chúng ta có thể đối phó với một kẻ mà chúng ta thậm chí không thể xác định là ai?”
“Thần đã bắt đầu thu thập manh mối,” Vũ Long trấn an. “Và thần sẽ làm mọi cách để tìm ra danh tính của kẻ sát nhân. Nhưng bệ hạ phải thận trọng. Mỗi ngày trôi qua, nguy cơ sẽ càng lớn.”
Trong khi họ còn đang nói chuyện, một thị vệ đột ngột bước vào, cúi đầu báo cáo: “Tâu bệ hạ, thần có tin báo gấp. Đêm qua, thêm một vụ ám sát xảy ra. Đại thần Lê đã bị giết, và… lại một chiếc lông công được tìm thấy.”
Hoàng thượng đứng bật dậy, sự phẫn nộ và lo lắng hiện rõ trong đôi mắt. “Lại thêm một người nữa! Chúng đang thách thức triều đình sao?”
Vũ Long hít một hơi sâu, đôi mắt anh trở nên sắc bén. “Bệ hạ, thần cần đến hiện trường ngay lập tức. Có lẽ sẽ tìm thấy thêm manh mối.”
Hoàng thượng gật đầu đồng ý, trong lòng không khỏi căng thẳng. “Hãy làm tất cả những gì cần thiết, Vũ Long. Ta tin tưởng vào khả năng của ngươi.”
Vũ Long không nói thêm lời nào, nhanh chóng rời khỏi hoàng cung và tiến thẳng đến hiện trường vụ án. Trời đã gần sáng, nhưng bóng đêm vẫn còn lảng vảng trong các con hẻm hẹp. Ánh đèn lồng trên tay Vũ Long soi rõ khuôn mặt lạnh lùng của anh khi tiến vào phòng của Đại thần Lê, nơi đã trở thành hiện trường vụ giết người.
Căn phòng yên tĩnh lạ thường, không một tiếng động ngoại trừ tiếng thở nhẹ của những thị vệ đứng xung quanh. Trên sàn, Đại thần Lê nằm đó, máu loang ra thành một vũng lớn, và bên cạnh ông là một chiếc lông công xanh biếc, rực rỡ lạ thường giữa không gian tối tăm.
Vũ Long bước đến gần hơn, ánh mắt không rời khỏi chiếc lông công. “Vẫn là dấu vết này. Kẻ sát nhân rõ ràng muốn chúng ta tìm ra manh mối.”
Một trong những thuộc hạ của anh tiến lại gần, thì thầm: “Tướng quân, không có dấu vết lạ. Cửa sổ đóng kín, cửa chính không bị phá. Kẻ sát nhân có thể đã vào mà không để lại dấu vết.”
“Không thể nào không để lại dấu vết,” Vũ Long khẽ nhíu mày. “Tìm kỹ mọi ngóc ngách. Không có kẻ nào vô hình.”
Thuộc hạ lập tức tản ra khắp phòng để tìm kiếm, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường. Vũ Long đứng yên trước xác của Đại thần Lê, ánh mắt lướt qua mọi chi tiết một cách tỉ mỉ. Sau một lúc lâu, anh cúi xuống, nhặt chiếc lông công lên. Anh chăm chú nhìn từng sợi lông mảnh mai, trong đầu nghĩ về những gì chiếc lông này có thể tượng trưng.
“Có một sự thách thức trong từng cái chết,” Vũ Long nói thầm, như thể tự nói với chính mình. “Nhưng thách thức ai? Chỉ là Hoàng thượng, hay có cả ta?”
Một tên lính khác lại gần, nói nhỏ với Vũ Long: “Tướng quân, chúng ta đã tìm khắp nơi mà không có thêm bất kỳ manh mối nào. Dường như kẻ sát nhân là một bóng ma.”
Vũ Long quay lại nhìn tên lính, đôi mắt anh sáng lên đầy quyết tâm. “Không, không phải bóng ma. Chỉ là một con người giỏi che giấu mình. Chúng ta sẽ tìm ra hắn.”
Anh quay lại nhìn chiếc lông công trong tay, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. “Bắt đầu từ đây, từ chính chiếc lông công này. Nếu hắn muốn chúng ta theo dấu, vậy thì chúng ta sẽ theo hắn đến cùng.”