Sát Thủ Với Ký Hiệu Lông Công - Chương 2
Chương 2: Triệu Tập Hoàng Quân
Bình minh vừa ló dạng, ánh sáng yếu ớt xuyên qua những đám mây xám xịt trên bầu trời Đại Việt. Hoàng cung vẫn tĩnh lặng, nhưng bên trong những bức tường đá cổ kính, sự căng thẳng đang lan tỏa. Sau vụ ám sát của Đại thần Lê, Hoàng thượng đã ra lệnh triệu tập Hoàng Quân – lực lượng tinh nhuệ nhất của triều đình. Vũ Long, người đứng đầu Hoàng Quân, biết rằng áp lực đang đè nặng lên vai mình.
Trong doanh trại của Hoàng Quân, không khí trở nên khẩn trương. Những tiếng giáp trụ va vào nhau, âm thanh của vũ khí được kiểm tra và tiếng thì thầm bàn luận về “Sát thủ Lông Công” vang vọng. Vũ Long đứng trên một bệ cao, trước mặt anh là những chiến binh tinh nhuệ, các tướng lĩnh và các thám tử xuất sắc nhất của triều đình. Họ lặng lẽ chờ đợi mệnh lệnh của người chỉ huy.
Vũ Long cất giọng, mạnh mẽ và quyết đoán:
“Chúng ta đang phải đối mặt với một kẻ thù nguy hiểm, tinh vi và chưa rõ danh tính. Hắn đã ra tay giết hại bốn đại thần chỉ trong vòng hai tháng, và để lại hiện trường những chiếc lông công. Đây không chỉ là biểu tượng của sự kiêu ngạo, mà còn là một lời thách thức với cả triều đình.”
Anh bước xuống, đi giữa các binh sĩ, ánh mắt đầy uy nghiêm lướt qua từng người. “Chúng ta không thể để hắn tiếp tục hành động như vậy. Triều đình đã trao toàn bộ quyền điều tra cho Hoàng Quân, và trách nhiệm của chúng ta là phải tìm ra kẻ này trước khi hắn kịp gây thêm bất kỳ tổn thất nào.”
Một tướng lĩnh trong hàng ngũ lên tiếng, giọng đầy lo lắng: “Nhưng tướng quân, kẻ này giỏi che giấu bản thân. Không ai nhìn thấy hắn, và mỗi lần hắn xuất hiện, chỉ để lại dấu vết là những chiếc lông công. Có thể nào hắn không phải là người?”
Cả doanh trại rơi vào im lặng, một vài người xôn xao bàn tán về những câu chuyện mê tín đã lan truyền khắp nơi. Vũ Long dừng bước, quay lại nhìn thẳng vào người vừa nói.
“Không, hắn là người,” Vũ Long trả lời, giọng chắc nịch. “Dù hắn có tài năng vượt trội trong việc che giấu mình, nhưng hắn không phải là một bóng ma. Chúng ta sẽ lần ra dấu vết của hắn. Hãy nhớ rằng, không có con người nào hoàn hảo, không một ai có thể che giấu mãi.”
Một trong những thuộc hạ thân cận của Vũ Long, Lý Quang, bước lên và nói nhỏ vào tai anh: “Tướng quân, chúng ta đã thu thập được thông tin mới từ dân chúng. Có người nói họ nhìn thấy một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện gần hiện trường vụ án của Đại thần Lê.”
Vũ Long nhướng mày, lập tức ra lệnh: “Lý Quang, tập hợp một đội quân nhỏ đi điều tra người phụ nữ đó. Ta sẽ đến hiện trường lần nữa. Còn những người khác, hãy chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta có thể cần phải hành động bất cứ lúc nào.”
Vũ Long cùng một nhóm nhỏ Hoàng Quân tiến đến hiện trường vụ án của Đại thần Lê lần nữa. Căn phòng nơi xảy ra vụ giết người vẫn được canh giữ cẩn mật. Bước vào phòng, Vũ Long chăm chú nhìn lại từng góc cạnh. Chiếc lông công xanh biếc vẫn còn được bảo quản cẩn thận, lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt. Anh tiến lại gần và cầm nó lên, cố gắng cảm nhận bất kỳ manh mối nào có thể bị bỏ sót.
Lý Quang xuất hiện bên cạnh, giọng đầy suy tư: “Tướng quân, người dân nói họ thấy một người phụ nữ bí ẩn xuất hiện gần cung đình trước khi vụ án xảy ra. Họ mô tả cô ta mặc một bộ y phục lộng lẫy nhưng không ai biết rõ danh tính. Có thể đó là kẻ mà chúng ta đang tìm.”
“Người phụ nữ này có thể là một phần của kế hoạch lớn hơn,” Vũ Long nói, đôi mắt sắc lạnh. “Hãy theo dõi mọi manh mối liên quan đến cô ta. Có lẽ cô ta chính là mắt xích mà chúng ta cần.”
Bỗng nhiên, một giọng nói từ phía sau vang lên: “Thần nghĩ chúng ta có thể đã bỏ qua một điều quan trọng.”
Cả Vũ Long và Lý Quang quay lại, nhìn thấy thám tử Trần Thăng – một người có biệt tài phá giải những vụ án phức tạp. Anh ta tiến về phía trước, đôi mắt sắc bén lướt qua hiện trường.
“Ngài có ý gì?” Vũ Long hỏi.
Trần Thăng cúi người, chỉ vào một góc khuất của căn phòng. “Tại đây, có vết cào rất nhỏ. Dường như kẻ sát nhân đã rời đi bằng đường cửa sổ, không phải cửa chính. Nhưng điều đặc biệt là dấu vết này rất tinh tế, nếu không chú ý kỹ, sẽ không thể phát hiện.”
Vũ Long cúi xuống xem xét kỹ hơn. “Ngươi có lý. Chúng ta đã quá tập trung vào lông công mà quên mất các chi tiết nhỏ khác. Điều này chứng tỏ kẻ sát nhân không phải là một kẻ bất cẩn. Hắn biết rõ cách để lại dấu vết.”
“Thần nghĩ chúng ta đang đối mặt với một sát thủ chuyên nghiệp, có thể là người được đào tạo bài bản,” Trần Thăng tiếp tục, ánh mắt đầy suy tư. “Và người phụ nữ mà dân chúng nhìn thấy, có lẽ không chỉ đơn thuần là một nhân chứng.”
Vũ Long đứng thẳng người dậy, trong lòng bắt đầu hình thành một kế hoạch. “Chúng ta sẽ truy tìm người phụ nữ đó. Hãy tìm hiểu về những mối liên hệ của cô ta với các đại thần, cũng như sự xuất hiện bất thường của cô.”
Lý Quang gật đầu, nhanh chóng rời đi để thực hiện lệnh.
Vũ Long đứng giữa căn phòng, chiếc lông công trên tay, trong lòng tràn đầy quyết tâm. “Sát thủ Lông Công, ngươi có thể giỏi che giấu, nhưng ta sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra ngươi.”