Sát Thủ Với Ký Hiệu Lông Công - Chương 3
Chương 3: Dấu Vết Mờ Nhạt
Khi ánh sáng ban ngày bắt đầu nhạt dần và bóng đêm lại bao trùm kinh thành, Vũ Long không thể ngừng suy nghĩ về những chi tiết mới mà anh và Hoàng Quân đã phát hiện. Người phụ nữ bí ẩn, chiếc lông công xanh biếc, và những dấu vết tinh vi gần cửa sổ… Tất cả như đang dẫn đến một mắt xích quan trọng, nhưng vẫn còn quá mơ hồ.
Đêm đó, Vũ Long cùng thám tử Trần Thăng và một nhóm nhỏ Hoàng Quân đến một quán trà bí mật ở ngoại ô kinh thành. Theo những lời thì thầm từ người dân, người phụ nữ lạ mặt thường xuyên lui tới đây. Quán trà nằm ẩn mình trong một con hẻm tối tăm, không có gì đặc biệt, nhưng lại là nơi quy tụ nhiều tin tức và giao dịch ngầm.
“Hãy giữ kín mọi hành động,” Vũ Long nói khẽ với các thuộc hạ. “Nếu cô ta xuất hiện, chúng ta phải tiếp cận một cách kín đáo.”
Tất cả im lặng gật đầu, mỗi người chọn một góc khuất để ẩn mình. Không khí trong quán trà phảng phất mùi hương thơm ngọt, đối lập với cảm giác căng thẳng trong lòng những người lính. Thời gian trôi qua chậm chạp. Những bóng người mờ ảo trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu không giúp ích gì cho việc xác định mục tiêu.
Bỗng nhiên, từ cửa quán trà, một người phụ nữ bước vào. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Cô mặc một bộ y phục xanh đậm, trông giản dị nhưng lại tinh tế. Gương mặt cô được che bởi một lớp khăn mỏng, chỉ để lộ đôi mắt sắc sảo, như thể có thể nhìn thấu mọi điều xung quanh.
“Là cô ta!” Trần Thăng thì thầm, đôi mắt sáng lên khi nhận ra mục tiêu.
Vũ Long ra hiệu cho thuộc hạ giữ nguyên vị trí, còn anh và Trần Thăng nhẹ nhàng tiến lại gần cô ta. Họ bước tới bàn của cô, giả vờ như những vị khách bình thường.
“Xin chào, quý cô,” Vũ Long mở lời, giọng nhẹ nhàng. “Chúng ta tình cờ đi ngang qua và thấy cô ngồi một mình. Có thể cùng bàn với cô được không?”
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén lướt qua hai người đàn ông lạ mặt. Cô ta im lặng một lúc, như thể đang đánh giá xem họ có đáng tin cậy hay không.
“Tất nhiên,” cô trả lời, giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa chút cảnh giác.
Vũ Long và Trần Thăng ngồi xuống đối diện cô. Trần Thăng mở lời: “Người ta nói đây là nơi các vị khách đến không chỉ để uống trà mà còn để lắng nghe những câu chuyện thú vị. Quý cô có nghe được điều gì đặc biệt gần đây không?”
Cô ta cười nhạt, đôi mắt ánh lên sự bí ẩn. “Câu chuyện đặc biệt ư? Ở kinh thành này, mọi chuyện đều đặc biệt. Nhưng tôi không nghĩ mình biết gì hơn những gì các ngài đã biết.”
Vũ Long cười nhẹ, nhưng không dễ dàng bị đánh lừa. “Chúng tôi nghe nói rằng gần đây có một vài vụ ám sát diễn ra, và kẻ giết người để lại những dấu hiệu kỳ lạ – những chiếc lông công. Cô nghĩ sao về chuyện này?”
Người phụ nữ hơi cứng người lại, ánh mắt cô ta thoáng hiện lên sự bối rối, nhưng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Chuyện đó không liên quan gì đến tôi,” cô đáp ngắn gọn, giọng lạnh lùng.
“Thật sao?” Trần Thăng ngả người ra sau, đôi mắt sắc sảo quan sát từng biểu hiện nhỏ trên gương mặt cô. “Người dân nói họ thấy cô ở gần hiện trường các vụ án, đặc biệt là sau khi Đại thần Lê bị ám sát. Sự trùng hợp này thật đáng chú ý, cô không nghĩ vậy sao?”
Người phụ nữ nhíu mày, đôi mắt cô ta hiện lên chút căng thẳng. “Có rất nhiều người qua lại kinh thành, các ngài không thể nghi ngờ tất cả. Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường.”
“Bình thường?” Vũ Long hỏi, giọng đầy nghi ngờ. “Một người phụ nữ bình thường sẽ không xuất hiện nhiều lần ở hiện trường các vụ giết người và đặc biệt không che giấu thân phận của mình trong bóng tối như vậy.”
Người phụ nữ không trả lời ngay. Thay vào đó, cô ta đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Nhưng ngay khi cô vừa quay lưng, Vũ Long nhanh chóng đứng dậy, tay nắm chặt cánh tay cô ta.
“Khoan đã,” Vũ Long nói, giọng nghiêm nghị. “Chúng ta cần nói chuyện.”
Người phụ nữ cứng người, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Vũ Long. “Ngài đang phạm luật, tướng quân,” cô ta nói, giọng đanh thép. “Nếu không có bằng chứng, ngài không có quyền bắt giữ tôi.”
Vũ Long giữ chặt tay cô ta, nhưng anh biết cô ta nói đúng. Anh không thể bắt giữ cô chỉ dựa trên những nghi ngờ và lời đồn đại. Tuy nhiên, anh cũng không thể để cô ta rời đi dễ dàng như vậy.
“Ta không bắt giữ cô, nhưng cô phải hiểu rằng sự trùng hợp này không thể bỏ qua. Cô liên quan gì đến những chiếc lông công? Và tại sao cô lại xuất hiện ở hiện trường các vụ án?”
Người phụ nữ im lặng một lúc lâu, rồi quay lại nhìn Vũ Long. Đôi mắt cô ta không còn lạnh lùng nữa mà thay vào đó là sự quyết tâm kỳ lạ.
“Tôi không phải kẻ thù của ngài, tướng quân,” cô ta nói, giọng nhẹ nhàng hơn. “Nhưng tôi không thể nói cho ngài biết tất cả. Nếu ngài muốn biết sự thật, hãy tìm tôi ở ngoại thành, tại khu rừng Phượng Hoàng, đêm mai.”
Trước khi Vũ Long kịp phản ứng, cô ta giật tay ra khỏi anh và nhanh chóng biến mất vào bóng đêm.
Trần Thăng nhìn Vũ Long, ánh mắt đầy băn khoăn. “Ngài nghĩ sao, tướng quân? Có nên tin cô ta không?”
Vũ Long đứng lặng trong giây lát, ánh mắt nhìn theo bóng dáng người phụ nữ đã khuất. “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Nếu cô ta có liên quan đến sát thủ Lông Công, đêm mai, sự thật sẽ được phơi bày.”