Sivir - Nữ Hoàng Sa Mạc - Chương 1
Chương 1: Gió Cát Và Thử Thách
Sáng sớm ở sa mạc Shurima, mặt trời vừa mới bắt đầu nhô lên từ đường chân trời, phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt lên cát bụi. Sivir, nữ lính đánh thuê và thợ săn kho báu nổi tiếng, đứng bên cạnh chiếc thảm cát rộng lớn, ánh mắt chăm chú nhìn vào bản đồ cũ kỹ trong tay. Mồ hôi lấp lánh trên trán cô, và làn da nâu của cô vẫn chưa kịp làm quen với cái nóng như thiêu đốt của sa mạc.
“Cái quái gì đây?” Sivir lẩm bẩm, nhíu mày khi nhìn vào bản đồ đã bị bụi cát phủ kín. “Nơi này không hề giống như trong bản đồ.”
Gió cát bắt đầu thổi mạnh hơn, tạo thành những cơn sóng cát cuộn trào. Sivir lắc đầu, quấn khăn trùm đầu lại chặt hơn và tiếp tục đi. Cô đã theo dấu cổ vật huyền thoại này suốt nhiều tuần, và giờ đây dường như mọi dấu vết đã biến mất dưới lớp cát dày.
Mới vài giờ trước, cơn bão cát đã ập đến, khiến cô không thể xác định phương hướng. Đến giờ, cơn bão đã lắng xuống, nhưng sa mạc vẫn tiếp tục thử thách sự kiên nhẫn và sức bền của cô.
“Không thể bỏ cuộc,” Sivir tự nhủ, cố gắng giữ cho ý chí không bị dao động. “Nó phải ở đây đâu đó.”
Đúng lúc đó, một bóng người lờ mờ hiện ra từ phía xa. Cô thấy một người đàn ông mặc áo choàng dài, đi cùng với một con ngựa trắng, hiện ra từ phía bên kia của cồn cát. Áo choàng của người này bay phấp phới trong gió như một làn sóng cát. Người đàn ông dừng lại và hướng ánh mắt về phía Sivir.
“Cô đang tìm kiếm điều gì?” Người đàn ông lên tiếng, giọng nói khàn khàn như bị cát hút mất sự mềm mại.
Sivir dừng lại và nheo mắt nhìn người lạ mặt. “Tôi đang tìm một cổ vật cổ xưa, có thể nằm đâu đó trong sa mạc này. Bạn là ai?”
“Ta là một người lữ hành,” người đàn ông đáp, “Và ta có thể giúp cô, nếu cô đồng ý nghe ta.”
“Giúp tôi?” Sivir cười khẩy. “Tôi không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Tôi có thể tự mình tìm ra mọi thứ.”
“Rất tốt,” người lạ nói, bước lại gần hơn. “Nhưng nếu cô không biết rằng có một mối nguy hiểm cổ xưa đang trỗi dậy từ dưới cát, thì sự kiêu ngạo đó sẽ nhanh chóng trở thành sự tự mãn.”
Sivir ngừng lại, cẩn thận cân nhắc lời nói của người lạ. “Mối nguy hiểm gì?” cô hỏi, nghi ngờ.
Người lạ hít một hơi sâu, ánh mắt nghiêm túc. “Một lực lượng hủy diệt, đã bị phong ấn từ hàng nghìn năm trước. Khi cổ vật mà cô tìm kiếm bị giải phóng, nó có thể mở ra cánh cổng cho sức mạnh này trở lại. Cô không thể đối mặt với nó một mình.”
Sivir nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng trong lời nói của người lạ. “Bạn đang nói về việc tôi đã làm sai khi tìm kiếm cổ vật này?”
“Không phải,” người lạ lắc đầu. “Cô không làm sai. Nhưng cổ vật đó là chìa khóa để đóng lại mối nguy hiểm đã bị quên lãng. Nếu cô tiếp tục, cô có thể vô tình kích hoạt sự hồi sinh của nó.”
Sivir cảm thấy sự căng thẳng trong không khí. Cô biết rằng hành trình của mình không phải là dễ dàng, nhưng sự xuất hiện của người lạ và những cảnh báo của anh khiến cô phải xem xét lại tình hình. Cô cầm lấy thanh kiếm của mình và nhìn người lạ với ánh mắt kiên quyết.
“Vậy, bạn có thể giúp tôi không?” cô hỏi. “Nói cho tôi biết bạn muốn gì.”
Người lạ mỉm cười nhẹ nhàng. “Tôi sẽ giúp cô, nhưng cô phải tin tưởng tôi. Cùng nhau, chúng ta có thể tìm thấy cổ vật và ngăn chặn mối nguy hiểm trước khi quá muộn.”
Sivir cảm thấy sự nghi ngờ nhưng cũng nhận ra rằng hành trình của mình có thể trở nên nguy hiểm hơn nếu không có sự giúp đỡ. “Được,” cô đồng ý, “Nhưng nếu bạn lừa dối tôi, tôi sẽ không ngần ngại tấn công.”
Người lạ gật đầu, hài lòng với quyết định của cô. “Hãy chuẩn bị đi, chúng ta có nhiều việc phải làm. Mối nguy hiểm đang gần kề, và chúng ta cần phải hành động nhanh chóng.”
Khi mặt trời lên cao hơn, Sivir và người lạ bắt đầu cùng nhau tiến vào sâu hơn trong sa mạc. Dù không biết rõ điều gì đang chờ đợi mình, Sivir cảm thấy có điều gì đó mạnh mẽ hơn đang lôi kéo cô vào cuộc phiêu lưu mới, và mỗi bước đi của cô giờ đây đều đầy sự lo lắng và quyết tâm.