Sona - Nữ Nhạc Sĩ Im Lặng - Chương 1
Chương 1: Giai Điệu Của Im Lặng
Ngôi làng Cánh Đồng Nho nhỏ nằm nép mình giữa những dãy núi xanh mướt, nơi mà mọi thứ dường như vẫn bình yên như trong một bức tranh. Giữa cảnh sắc thanh bình ấy, Sona sống một cuộc đời giản dị nhưng không kém phần đặc biệt. Mặc dù không thể nói một lời nào, âm nhạc của cô đã trở thành cầu nối giữa trái tim cô và thế giới xung quanh.
Một buổi sáng sớm, ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ nhỏ hẹp của căn phòng Sona. Cô ngồi bên cây đàn dương cầm cổ điển, đôi tay nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn. Âm thanh từ đàn của cô không chỉ là giai điệu, mà là một phần của chính cô – tĩnh lặng, sâu lắng, và đầy cảm xúc. Âm nhạc của Sona không chỉ làm dịu tâm hồn mà còn có khả năng chữa lành những nỗi đau tinh thần.
Một người phụ nữ tuổi trung niên, bà Linh, bước vào căn phòng, ánh mắt bà lấp lánh sự kính trọng khi nhìn về phía Sona. “Cô Sona,” bà Linh nói, với giọng nói nhẹ nhàng, “hôm nay là một ngày đẹp trời. Cô có kế hoạch gì cho buổi chiều không?”
Sona quay lại nhìn bà Linh, mỉm cười nhẹ nhàng. Cô chỉ vào cây đàn và gật đầu, thể hiện rằng âm nhạc chính là kế hoạch của cô. Bà Linh cười đáp lại và ngồi xuống chiếc ghế gần đó, thư giãn và thưởng thức bản nhạc mà Sona sắp trình diễn.
Khi âm nhạc của Sona bắt đầu vang lên, từng nốt nhạc như hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh âm thanh tuyệt đẹp. Những người dân trong làng, từ các em nhỏ đang chơi đùa đến những cụ già ngồi trên hiên nhà, đều bị cuốn hút bởi giai điệu êm ái. Âm nhạc của Sona có khả năng làm lắng đọng những tâm hồn ồn ào và xoa dịu những nỗi đau.
Đột nhiên, khi âm nhạc đạt đến cao trào, một cơn gió lạ thổi qua ngôi làng, khiến các lá cây xào xạc và không khí trở nên căng thẳng. Sona cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí. Cô dừng lại một chút, đôi tay của cô không còn di chuyển trên đàn như trước. Bà Linh cảm thấy sự lo lắng trên khuôn mặt của Sona và đặt tay lên vai cô. “Cô có cảm giác gì không?” bà hỏi, lo lắng.
Sona chỉ lắc đầu, không thể diễn tả bằng lời. Nhưng sự thay đổi bất thường trong không khí không thể phủ nhận. Cô quyết định tiếp tục chơi đàn, nhưng âm nhạc của cô không còn như trước, nó trở nên nặng nề và có phần lo âu. Những nốt nhạc không còn như những lời an ủi, mà giờ đây chứa đựng một cảm giác bất an.
Bà Linh đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Hình như có điều gì không ổn ở ngoài kia,” bà nói, “Có lẽ chúng ta nên cẩn thận.”
Khi buổi chiều dần buông, âm nhạc của Sona lại dịu dần, và không khí trở lại yên bình. Nhưng sự lo lắng trong lòng cô không thể nguôi ngoai. Cô cảm thấy rằng một điều gì đó lớn lao và có phần nguy hiểm đang đến gần.
Sona quyết định ra ngoài để tìm hiểu tình hình. Cô đi dọc theo con đường nhỏ dẫn ra khỏi làng, nơi mà cảnh vật vẫn giữ nguyên vẻ đẹp của nó. Nhưng lần này, Sona cảm thấy có điều gì đó không đúng. Những âm thanh nhỏ nhặt từ các cành cây, gió thổi, và tiếng chim hót đều có vẻ bất thường.
Khi ánh sáng cuối cùng của ngày dần tắt, Sona dừng lại trước một khu rừng nhỏ. Cô nghe thấy tiếng thì thầm lạ lùng trong gió, và một cảm giác lạnh lẽo không rõ nguồn gốc. Cô cẩn thận bước vào khu rừng, nơi mà những bóng tối dần bao trùm.
Trong lúc bước đi, Sona thấy một bóng dáng mờ nhạt lướt qua giữa các cây cối. Cô cảm thấy như có một sức mạnh vô hình đang theo dõi mình. Mặc dù sự sợ hãi đang bao trùm, Sona biết rằng cô phải tìm hiểu điều gì đang xảy ra. Âm nhạc của cô, dù có thể không giúp được ngay lập tức, cũng là một phần của sức mạnh giúp cô vượt qua thử thách.
“Có ai đó ở đây không?” Sona gọi, mặc dù cô biết mình không thể nghe được câu trả lời. Nhưng âm nhạc từ cây đàn vẫn là thứ cô có thể dựa vào.
Khu rừng tiếp tục yên lặng, chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc và cảm giác lo âu trong lòng Sona. Cô biết rằng đây chỉ là sự khởi đầu của một hành trình lớn lao hơn, một hành trình mà âm nhạc của cô sẽ phải đối mặt với những thử thách chưa từng có.