Soraka - Thiên Thần Cứu Rỗi - Chương 2
Chương 2: Cuộc Hành Trình Bắt Đầu
Soraka bước vào ngôi làng, nơi mọi thứ đều bị bao phủ bởi một lớp bụi và sự tĩnh lặng đáng sợ. Không khí nặng nề, mang theo mùi hôi thối của bệnh dịch, và ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đuốc tắt ngấm tạo nên một bầu không khí u ám. Cô cảm nhận được sự đau đớn của từng linh hồn đang dằn vặt trong những cơ thể yếu đuối.
Một người phụ nữ trung niên, gầy guộc và mệt mỏi, đứng bên ngoài một ngôi nhà sập xệ, nhìn Soraka với ánh mắt vừa hoài nghi vừa tuyệt vọng. Soraka tiến lại gần, mỉm cười nhẹ nhàng để trấn an.
“Chào bà, tôi là Soraka,” cô nói với giọng êm ái. “Tôi đã đến đây để giúp đỡ. Bà có thể cho tôi biết tình hình ở đây không?”
Người phụ nữ nhìn Soraka từ đầu đến chân, sự nghi ngờ vẫn hiện rõ trên khuôn mặt bà. “Tôi nghe nói về một người lạ sẽ đến cứu giúp, nhưng tôi không nghĩ rằng đó lại là một thiên thần. Chúng tôi đã tuyệt vọng lắm rồi. Bệnh dịch này đang giết chết cả gia đình tôi và tất cả những người trong làng.”
“Đừng lo,” Soraka đáp, “tôi sẽ làm hết sức mình để giúp bà và những người khác. Hãy cho tôi biết, bệnh dịch này bắt đầu từ khi nào? Và bà có biết ai là người đầu tiên bị ảnh hưởng không?”
Người phụ nữ chỉ tay về phía một ngôi nhà gần đó. “Nó bắt đầu từ gia đình ông Tarek, người đầu tiên bị bệnh. Sau đó, bệnh dịch lan nhanh như lửa gặp gió, và giờ thì không còn ai có thể đứng vững.”
Soraka cảm nhận được nỗi đau trong giọng nói của bà và nhẹ nhàng bước về phía ngôi nhà đó. Khi cô bước vào, ánh sáng từ cơ thể cô chiếu sáng trong bóng tối, và ngay lập tức, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp nơi.
Trong ngôi nhà, ông Tarek nằm trên giường, cơ thể ông gầy gò và đầy vết thương. Soraka tiến lại gần, đặt tay lên trán ông và sử dụng sức mạnh chữa lành của mình. Ánh sáng từ tay cô bỗng chốc làm dịu bớt nỗi đau của ông, nhưng bệnh dịch không tan biến ngay lập tức.
“Ông Tarek,” Soraka nhẹ nhàng nói, “tôi cần biết điều gì đã xảy ra. Có điều gì đặc biệt xảy ra trước khi bệnh dịch bắt đầu không?”
Ông Tarek mở mắt yếu ớt, ánh nhìn của ông mờ mịt nhưng vẫn chứa đựng một tia hy vọng. “Chúng tôi thấy một bóng hình kỳ lạ trong rừng… Một ánh sáng đỏ và một tiếng nói thì thầm trong gió. Chúng tôi tưởng đó là dấu hiệu của một thảm họa, nhưng không ai chú ý cho đến khi đã quá muộn.”
“Ánh sáng đỏ?” Soraka lặp lại, cảm thấy rằng điều này có thể liên quan đến bệnh dịch. Cô cảm ơn ông Tarek và đứng dậy, hướng ánh mắt về phía cửa sổ.
Người phụ nữ trung niên từ nãy giờ đứng bên ngoài, bây giờ bước vào với một bát nước. “Có một nhóm người khác cũng bị ảnh hưởng nặng nề, và họ không còn sức lực để chống chọi. Chúng tôi cần sự giúp đỡ ngay lập tức.”
Soraka gật đầu và cùng người phụ nữ đi đến khu vực khác trong làng. Những người dân nằm rải rác khắp nơi, nhiều người đang nằm co ro trong nỗi đau đớn. Cô tiếp tục sử dụng sức mạnh của mình để chữa lành cho những người cần, nhưng mỗi lần, ánh sáng của cô chỉ làm giảm bớt phần nào cơn đau mà không thể hoàn toàn tiêu diệt căn bệnh.
Khi đêm xuống, Soraka ngồi bên bếp lửa ngoài trời, suy nghĩ về những thông tin mới thu thập được. “Ánh sáng đỏ và tiếng thì thầm trong gió… có thể đó là dấu hiệu của một thế lực hắc ám đang thao túng bệnh dịch này,” cô tự nhủ.
Linh hồn dẫn đường xuất hiện bên cạnh cô. “Ngươi đã làm rất tốt, Soraka. Nhưng việc cứu chữa cho những người ở đây chỉ là bước đầu. Ngươi sẽ cần phải tìm ra nguồn gốc của bệnh dịch này, và điều đó có thể đưa ngươi đến những nơi nguy hiểm hơn.”
“Ta hiểu,” Soraka trả lời, “và ta sẽ không lùi bước. Ta sẽ đi đến nơi ánh sáng đỏ mà ông Tarek đã thấy, để tìm hiểu thêm về điều gì đang xảy ra.”
Những ngôi sao trên bầu trời sáng rực, nhưng ánh sáng của chúng không thể xua tan đi nỗi đau và sự tuyệt vọng còn tồn tại trong ngôi làng này. Soraka quyết định rằng ngày mai cô sẽ bắt đầu cuộc hành trình vào rừng, nơi mà những dấu vết của bệnh dịch có thể đang chờ đợi.
Chương 2 kết thúc với hình ảnh Soraka đứng bên bếp lửa, ánh sáng từ cơ thể cô phản chiếu lên những khuôn mặt đau khổ trong làng. Quyết tâm và sự chuẩn bị cho cuộc hành trình sắp tới đang tạo nên một làn sóng hy vọng cho những người mà cô đã đến để cứu giúp.