Sự Chấp Nhận Và Phản Bội - Chương 2
Chương 2: Sự Đoạn Tuyến
Mika và Arin quyết định rời khỏi hội trường sau cuộc họp căng thẳng, cả hai đều cảm thấy mệt mỏi. Họ đi dạo trong công viên trung tâm của Etherea, nơi có những hàng cây cổ thụ cao và những bông hoa rực rỡ. Không khí trong lành khiến tâm hồn họ nhẹ nhàng hơn.
“Cô có nghĩ rằng mọi người sẽ thực sự thay đổi?” Arin hỏi, giọng nói mang theo một chút hoài nghi.
Mika mỉm cười, “Tôi tin rằng mọi người cần thời gian để chấp nhận điều mới. Chỉ cần một số ít muốn thay đổi, nó có thể tạo ra ảnh hưởng lớn.”
“Thật khó để tin,” Arin thở dài. “Nhiều người vẫn coi chúng ta là kẻ thù.”
“Một ngày nào đó, họ sẽ hiểu. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn,” Mika đáp, ánh mắt lấp lánh niềm tin.
Họ dừng lại bên một hồ nước trong xanh, nơi có những con cá bơi lội. Arin quan sát mặt nước, một chút trầm tư hiện rõ trên khuôn mặt.
“Cô Mika, tôi muốn hỏi một điều,” Arin nói, giọng nghiêm túc. “Nếu như con người thực sự không chấp nhận chúng tôi, cô có còn bên tôi không?”
Mika quay sang Arin, cảm thấy một nỗi lo lắng xâm chiếm. “Tại sao lại có câu hỏi đó? Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn. Tình bạn của chúng ta là điều quý giá nhất đối với tôi.”
“Cảm ơn cô. Tôi chỉ lo lắng rằng khi áp lực gia tăng, mọi người sẽ quay lưng lại,” Arin nói, đôi mắt màu xanh lá đầy lo âu.
“Mọi thứ sẽ tốt hơn. Hãy tin vào bản thân mình và cả những người đang chiến đấu vì hòa bình,” Mika động viên, nắm lấy tay Arin.
Bất chợt, tiếng hét vang lên từ xa, làm cả hai quay đầu lại. Một nhóm người đàn ông từ phe con người đang tấn công một sinh vật tái sinh khác. Họ la hét, gào thét, và những tiếng đe dọa vang lên khắp nơi.
“Mika, chúng ta phải giúp họ!” Arin kêu lên, nhưng Mika cảm thấy sợ hãi.
“Nhưng nếu chúng ta can thiệp, có thể họ sẽ…” Mika chưa kịp dứt lời thì Arin đã lao đi.
“Cô hãy ở lại đây!” Arin hô to, chạy về phía đám đông.
Mika chạy theo, lòng đầy lo lắng. “Arin, đừng làm vậy!”
Arin đứng giữa đám đông, tay giơ lên. “Dừng lại! Đây không phải là cách giải quyết!”
Nhưng những người đàn ông không lắng nghe. Họ tiến gần hơn, gương mặt họ tràn ngập thù hận. Một người trong số họ, với vẻ mặt hung hãn, chỉ tay vào Arin. “Mày không có quyền xen vào chuyện của chúng tao!”
“Chúng ta có thể nói chuyện!” Arin cố gắng giải thích, nhưng những lời nói của anh không đủ sức thuyết phục.
Mika chạy đến bên Arin, nắm lấy tay anh. “Đừng! Chúng ta không cần phải đối đầu!”
Nhưng đám đông vẫn tiếp tục hành động, và một cú đấm mạnh mẽ đã rơi xuống Arin. Mika cảm thấy như trái tim mình vỡ vụn. “Ngừng lại!” cô la lên, nhưng không ai nghe thấy.
“Chúng ta không thể sống chung với những kẻ như mày!” một người khác gầm lên, tiếp tục lao vào Arin.
Mika cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng đầy quyết tâm. “Tôi sẽ không để điều này xảy ra,” cô tự nhủ, bước lên phía trước, sẵn sàng đối mặt với đám đông.
“Chúng ta có thể cùng nhau xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn! Chúng ta cần hiểu nhau, không phải làm tổn thương nhau!” Mika kêu gọi, nhưng liệu lời nói của cô có đủ sức thuyết phục để thay đổi tình thế?
Chương này khép lại với hình ảnh Mika đứng giữa một rừng những ánh mắt đầy thù hận, trái tim cô đập thình thịch trong nỗi lo âu, trong khi Arin đang cố gắng đứng vững trước những cú tấn công không ngừng.