Sự Cô Đơn Và Trầm Cảm - Chương 1
Chương 1: Bóng đêm của Sự Cô Đơn
Minh, một người đàn ông 30 tuổi, sống một mình trong căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố. Anh là một nhân viên văn phòng, nhưng khi công việc kết thúc, anh trở về nhà với cảm giác cô đơn và trống rỗng. Bạn bè và người thân ở xa, khiến Minh càng cảm thấy mình bị cô lập. Anh không biết rằng mình đang dần trượt sâu vào vực thẳm của trầm cảm.
Một buổi tối, sau khi kết thúc công việc, Minh ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào màn hình tivi nhưng không thực sự xem gì. Điện thoại của anh vang lên, phá vỡ sự im lặng. Đó là cuộc gọi từ mẹ anh.
Mẹ: “Minh, con có khỏe không? Lâu rồi mẹ không nghe tin tức gì từ con.”
Minh: (thở dài) “Con ổn mà mẹ. Công việc bận rộn nên con không có thời gian gọi về.”
Mẹ: “Con phải chăm sóc bản thân mình chứ. Sao nghe giọng con mệt mỏi thế?”
Minh: “Con chỉ hơi mệt thôi. Không có gì đâu mẹ.”
Mẹ: “Hay cuối tuần này con về nhà chơi đi. Mọi người đều nhớ con lắm.”
Minh: “Con sẽ cố gắng sắp xếp. Con phải làm việc thêm rồi mẹ ạ. Con gọi lại sau nhé.”
Minh tắt máy, cảm giác nặng nề đè lên trái tim anh. Anh biết mình cần sự gần gũi của gia đình, nhưng cảm giác mệt mỏi và bất lực khiến anh không muốn làm gì. Anh mở tủ lạnh, nhìn vào những thức ăn đơn giản và không hứng thú với bất kỳ thứ gì.
Tiếng chuông cửa vang lên, Minh ngạc nhiên khi thấy đó là Tuấn, người bạn duy nhất còn ở lại thành phố này.
Minh: (mỉm cười yếu ớt) “Vào đi, Tuấn. Cậu muốn uống gì không?”
Tuấn: “Không cần đâu. Tớ chỉ muốn kiểm tra xem cậu thế nào. Dạo này cậu có vẻ trầm lặng quá.”
Minh: “Tớ vẫn ổn mà. Chỉ là công việc nhiều, nên không có thời gian gặp mọi người.”
Tuấn: “Minh, tớ biết cậu. Cậu không thể giấu tớ được. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Minh im lặng một lúc, rồi thở dài.
Minh: “Tớ cảm thấy cô đơn, Tuấn à. Tớ không biết phải làm sao. Tớ chỉ thấy mọi thứ trống rỗng.”
Tuấn: “Cậu đã thử nói chuyện với ai về điều này chưa? Có lẽ cậu cần sự giúp đỡ từ người khác.”
Minh: “Tớ không muốn làm phiền ai cả. Tớ nghĩ tớ có thể tự mình vượt qua.”
Tuấn: “Minh, cậu không làm phiền ai đâu. Bạn bè và gia đình luôn ở đây để giúp cậu. Cậu cần mở lòng và chia sẻ với họ. Tớ ở đây và tớ muốn giúp cậu.”
Minh cảm thấy xúc động trước sự quan tâm của Tuấn. Anh nhận ra rằng mình không phải đối mặt với mọi thứ một mình. Cảm giác cô đơn dường như nhẹ nhàng hơn một chút khi biết rằng có người luôn sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với anh.
Tuấn: “Không có gì đâu, Minh. Tớ luôn ở đây vì cậu mà.”
Hai người bạn ngồi lại nói chuyện, chia sẻ những câu chuyện vui buồn trong cuộc sống. Minh cảm thấy lòng mình ấm áp hơn, nhận ra rằng dù có đôi lúc cảm thấy cô đơn, nhưng anh không thực sự một mình. Anh biết rằng mình cần bắt đầu thay đổi, để vượt qua bóng đêm của sự cô đơn và tìm lại niềm vui trong cuộc sống.