Sử dụng khoa học quân sự - Chương 1
Chương 1: Bức Thư Từ Tương Lai
Đêm đó, mưa rơi nặng hạt, như từng giọt nước từ trời cao muốn trút hết mọi phiền muộn xuống mặt đất. Trong doanh trại của Gia Cát Lượng, ánh đèn dầu leo lét, sáng nhạt nhòa trước màn đêm đen kịt. Ông đang ngồi chăm chú trước bàn, lật từng trang sách cổ về binh pháp, suy ngẫm những chiến lược sẽ áp dụng cho chiến dịch Bắc phạt lần thứ ba. Chiến dịch này rất quan trọng đối với ông và cả Thục Hán, vì đây là cơ hội cuối cùng để đẩy lui quân Ngụy.
Tâm trí Gia Cát Lượng như bị mắc kẹt trong vòng xoáy của những khó khăn. Tư Mã Ý quá xảo quyệt, hắn không dễ mắc bẫy, và Gia Cát Lượng biết rằng mỗi bước đi sai lầm sẽ khiến toàn bộ chiến dịch thất bại. Nhưng ngay lúc đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra.
Bên ngoài doanh trại, một tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Gia Cát Lượng nhíu mày, đặt quyển sách xuống và gọi:
“Vào đi.”
Một người lính bước vào, tay cầm một vật gì đó lạ lẫm, không phải là thư bằng lụa thông thường, mà là một hộp kim loại sáng bóng, dường như phát ra ánh sáng yếu ớt dưới ánh đèn dầu. Người lính khẽ cúi đầu, nói:
“Thưa quân sư, có người gửi đến một vật lạ này. Không ai biết ai đã mang đến, chỉ thấy nó xuất hiện trước cửa doanh trại.”
Gia Cát Lượng đưa tay nhận chiếc hộp, lòng đầy tò mò. Ông lặng lẽ mở ra, bên trong là một bức thư. Điều lạ lùng không chỉ ở chất liệu kim loại cứng cáp của bức thư, mà còn ở ngôn từ lạ lẫm và cấu trúc chữ viết khác thường.
“Kính gửi Gia Cát Lượng, nhà chiến lược vĩ đại của Thục Hán. Tôi đến từ tương lai. Trong tay ngài là một kho tàng tri thức mà ngài chưa bao giờ biết đến, những kỹ thuật quân sự tiên tiến có thể thay đổi cục diện các trận đánh. Hãy đọc kỹ và sử dụng chúng một cách khôn ngoan…”
Gia Cát Lượng nheo mắt, đọc từng dòng chữ như không thể tin vào mắt mình. Thư từ tương lai ư? Làm sao có thể như vậy? Ông tiếp tục đọc, bức thư không chỉ đưa ra những lời cảnh báo mà còn mô tả các công nghệ và chiến thuật quân sự mà ông chưa từng nghe tới.
“Với kiến thức này, ngài sẽ biết cách khai thác sức mạnh của tự nhiên, chế ngự kẻ địch bằng những công cụ từ tương lai. Nhưng hãy nhớ rằng, sự can thiệp này có thể làm thay đổi lịch sử, và hậu quả có thể không lường trước được…”
Gia Cát Lượng gấp bức thư lại, lòng trĩu nặng. Ông biết mình đang đứng trước một quyết định lớn. Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên. Lục Tốn, một tướng tài trong doanh trại, bước vào, nhận thấy sự bất thường trong sắc mặt của quân sư, liền cất tiếng hỏi:
“Thưa quân sư, ngài có vẻ không được khỏe? Có điều gì không ổn chăng?”
Gia Cát Lượng nhìn lên, suy nghĩ một lát rồi nói:
“Lục Tốn, ngươi có tin vào việc có thể liên lạc với người từ tương lai không?”
Lục Tốn bật cười, nghĩ rằng quân sư đang đùa giỡn để giảm bớt căng thẳng. “Tương lai ư? Làm sao con người có thể đến từ tương lai được chứ?”
Gia Cát Lượng nhẹ nhàng đặt bức thư kim loại lên bàn, ánh mắt sáng rực.
“Vậy thì ngươi hãy nhìn bức thư này và đọc nó. Ta cũng không tin vào điều đó cho đến khi tận mắt thấy.”
Lục Tốn tiến đến, cầm bức thư lên và bắt đầu đọc. Sắc mặt anh dần chuyển từ sự thư thái sang ngạc nhiên và rồi cuối cùng là kinh ngạc.
“Thật là… không thể nào! Quân sư, ngài tin vào những điều này sao? Chúng ta có thể thực sự sử dụng chúng để thay đổi thế cục trận đánh ư?”
Gia Cát Lượng im lặng một lúc, đôi mắt xa xăm hướng ra ngoài trời, nơi mưa vẫn đang rơi xối xả. Ông biết rằng mình đang đứng trước một lựa chọn khó khăn: hoặc tiếp tục dựa vào kiến thức truyền thống, hoặc chấp nhận sự can thiệp từ tương lai để đánh bại Tư Mã Ý và quân Ngụy.
“Ta chưa quyết định được,” Gia Cát Lượng nói chậm rãi. “Nếu điều này là thật, chúng ta có thể làm được những điều chưa từng có trong lịch sử. Nhưng ta lo rằng việc sử dụng những công nghệ từ tương lai sẽ gây ra những hậu quả khó lường. Lịch sử có thể bị thay đổi mãi mãi.”
Lục Tốn trầm ngâm. “Nhưng nếu đó là con đường duy nhất để thắng lợi, chúng ta có thể xem xét. Ngài là người duy nhất có thể quyết định điều này.”
Gia Cát Lượng đứng dậy, cầm chiếc hộp kim loại lên, ánh mắt kiên quyết. “Chúng ta sẽ thử, nhưng phải cẩn trọng. Trận đánh tại Kỳ Sơn sắp đến, và ta sẽ xem liệu những kiến thức từ tương lai này có thực sự hữu ích hay không.”
Lục Tốn cúi đầu trước quyết định của Gia Cát Lượng, và trong lòng anh cảm thấy một sự hồi hộp không rõ ràng. Đây có thể là bước đột phá hoặc cũng có thể là một thảm họa, nhưng điều duy nhất rõ ràng là thời điểm quyết định đã đến.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi không ngừng, như nhắc nhở rằng thời gian không bao giờ chờ đợi ai. Và Gia Cát Lượng biết rằng, chỉ trong vài ngày tới, ông sẽ phải đối mặt với một thử thách không chỉ là Tư Mã Ý, mà còn là chính số phận của lịch sử.