Sử dụng khoa học quân sự - Chương 3
Chương 3: Bẫy Quạt Trên Đồi Kỳ Sơn
Sau chiến thắng tại Kỳ Sơn, quân Thục của Gia Cát Lượng càng tự tin hơn, nhưng bản thân ông vẫn không thể ngừng suy nghĩ về chiếc đồng hồ kỳ diệu. Nó mang lại lợi thế vô cùng lớn, nhưng đồng thời cũng mang đến những lo lắng không thể gọi tên. Tuy nhiên, thời gian không cho phép ông chần chừ. Trận đánh tiếp theo với Tư Mã Ý đang đến gần, và quân Ngụy bắt đầu tăng cường lực lượng tại các vị trí hiểm yếu trên đồi núi.
Một buổi sáng, trong doanh trại Thục
Gia Cát Lượng ngồi trước bản đồ trận địa, đôi mắt chăm chú quan sát những di chuyển mới nhất của quân Ngụy. Ông mở chiếc đồng hồ ra, lần này nó cho thấy một khung cảnh khác. Những đồi núi quanh Kỳ Sơn hiện lên với độ chính xác cao. Bằng một cú vuốt nhẹ, hình ảnh của trận địa quân Ngụy hiện ra: Tư Mã Ý đang tập trung quân lính tại một dãy đồi phía tây, nơi dễ dàng kiểm soát toàn bộ thung lũng.
Bên cạnh ông, Lục Tốn bước vào, vẻ mặt lo lắng.
“Thưa quân sư, tin tức mới nhất cho biết Tư Mã Ý đã bố trí quân trên đỉnh núi. Hắn ta sẽ không dễ dàng mắc lại những sai lầm như trận trước.”
Gia Cát Lượng gật đầu, mắt vẫn dán vào chiếc đồng hồ.
“Ta biết. Hắn sẽ không dễ mắc bẫy lần nữa. Nhưng ta có một kế hoạch mới.”
Lục Tốn nghiêng người về phía trước, vẻ mặt tỏ vẻ hứng thú.
“Ngài đã có chiến lược sao?”
Gia Cát Lượng chậm rãi gập chiếc đồng hồ lại, rồi đứng dậy. Ông cầm một chiếc quạt lông vũ, vật bất ly thân của mình, vẫy nhẹ vài cái trước mặt.
“Đúng. Kế hoạch của ta là lợi dụng gió.”
Lục Tốn nhíu mày.
“Gió ư? Quân sư có ý gì?”
Gia Cát Lượng bước ra ngoài doanh trại, đôi mắt hướng về đỉnh núi Kỳ Sơn hùng vĩ, nơi Tư Mã Ý đang chuẩn bị. Trời hôm đó quang đãng, nhưng gió nhẹ thổi qua. Ông quay lại nhìn Lục Tốn, đôi mắt lóe lên tia sáng đầy mưu lược.
“Chúng ta sẽ tạo ra một trận lửa, nhưng không phải là lửa thông thường. Ta sẽ đợi khi gió thổi mạnh từ hướng nam lên đồi. Lửa sẽ lan nhanh và quét sạch quân Ngụy trên đỉnh núi trước khi họ kịp phản ứng.”
Lục Tốn sửng sốt, rồi lập tức hiểu ra kế hoạch của Gia Cát Lượng. Nhưng anh vẫn có chút hoài nghi.
“Nhưng thưa quân sư, lửa trên đồi sẽ cần thời tiết và gió thuận lợi. Nếu gió đổi chiều, chúng ta sẽ mất lợi thế và có thể bị thiệt hại ngược lại.”
Gia Cát Lượng khẽ cười, rút từ túi áo ra chiếc đồng hồ.
“Chiếc đồng hồ này không chỉ dự đoán trận đánh, mà còn có thể đoán trước thời tiết. Nó đã cho ta biết, trong vòng hai ngày tới, gió sẽ thổi mạnh từ nam lên bắc. Đây là thời điểm lý tưởng để chúng ta hành động.”
Lục Tốn nhìn chiếc đồng hồ với ánh mắt thán phục. Anh không còn nghi ngờ gì nữa, Gia Cát Lượng thực sự đã có trong tay sức mạnh thần kỳ. Anh cúi đầu chấp nhận chiến lược, rồi lui ra để truyền đạt kế hoạch cho các tướng lĩnh khác.
Hai ngày sau, trên đỉnh Kỳ Sơn
Quân Thục đã sẵn sàng. Theo lệnh của Gia Cát Lượng, họ đặt các bẫy lửa khắp những vùng đồi dọc theo hướng di chuyển của gió. Các đống cỏ khô và dầu được sắp xếp cẩn thận, chỉ chờ thời điểm chính xác để châm lửa. Chiếc đồng hồ trên tay Gia Cát Lượng đã báo trước rằng trận gió mạnh sẽ xuất hiện đúng giờ trưa.
Trên đỉnh núi, Tư Mã Ý đứng quan sát từ xa, không biết rằng mình đang nằm trong tầm bẫy của Gia Cát Lượng. Hắn vẫn tự tin, cho rằng Gia Cát Lượng sẽ không thể tìm ra kế sách mới để lừa hắn.
Giờ trưa đến, và gió bắt đầu thổi mạnh.
Gia Cát Lượng đứng trên một đồi cao, tay cầm chiếc quạt lông vũ, mắt chăm chú nhìn về phía quân Ngụy. Khi gió bắt đầu nổi lên, ông vẫy quạt nhẹ, ra hiệu cho quân Thục châm lửa.
Chỉ trong chớp mắt, những đám cháy bùng lên dữ dội, gió lớn thổi ngọn lửa lan ra khắp các đỉnh đồi, tạo thành một bức tường lửa khổng lồ cuốn theo mọi thứ trên đường đi. Quân Ngụy trên đỉnh núi bàng hoàng khi thấy lửa ập đến quá nhanh. Họ không kịp chạy thoát, quân số tổn thất nặng nề.
Tư Mã Ý từ xa nhìn thấy lửa bùng phát, mặt tái nhợt. Hắn không thể tin được rằng Gia Cát Lượng lại có thể dự đoán chính xác cả thời tiết để sử dụng nó làm vũ khí. Hắn lẩm bẩm trong sự thất vọng:
“Gia Cát Lượng… Làm sao ngươi có thể tính toán đến mức này?”
Tại doanh trại Thục
Sau trận đánh, quân Thục thắng lợi lớn mà không phải chịu tổn thất nhiều. Lục Tốn và các tướng lĩnh khác đến gặp Gia Cát Lượng, ai nấy đều phấn khởi và ngưỡng mộ trước sự mưu lược của quân sư.
Lục Tốn cười rạng rỡ.
“Thưa quân sư, lần này chúng ta đã hoàn toàn áp đảo quân Ngụy. Ngài thực sự là thiên tài của mọi thời đại!”
Gia Cát Lượng khẽ lắc đầu, mắt hướng về phương xa.
“Chiến thắng này không phải nhờ tài trí của ta, mà nhờ vào chiếc đồng hồ từ tương lai. Nhưng chúng ta không thể mãi dựa vào nó. Điều ta lo lắng là những gì ta đang thay đổi có thể ảnh hưởng lớn đến dòng chảy của lịch sử.”
Lục Tốn không hiểu hết nỗi lo của Gia Cát Lượng, nhưng anh biết rằng ông vẫn đang gánh một trọng trách lớn. Lịch sử có thể thay đổi, và mỗi bước đi đều phải được cân nhắc kỹ lưỡng.
Ngoài trời, gió vẫn thổi nhẹ, như thể những sự kiện của ngày hôm nay chỉ là khởi đầu cho những điều còn khó lường phía trước.