Sử dụng toán học và thống kê - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Của Một Thiên Tài
Trong thế giới loạn lạc của những cuộc chiến triền miên giữa các vương quốc, một chàng trai trẻ tên Arith đã xuất hiện như một ánh sáng le lói giữa bóng tối. Không giống những chiến binh dũng mãnh, Arith không mang trong mình sức mạnh của kiếm hay khiên. Thay vào đó, anh sở hữu trí tuệ vượt trội về toán học và thống kê – những thứ mà ít ai trong thời đại đó hiểu rõ sức mạnh thật sự của nó.
Từ khi còn nhỏ, Arith đã có niềm đam mê đặc biệt với các con số. Anh thường ngồi hàng giờ dưới ánh nắng, quan sát mặt trời, ghi chép thời gian và tính toán quy luật chuyển động của nó. Đối với anh, thế giới không chỉ là một nơi hỗn độn của chiến tranh và bạo lực, mà còn là một hệ thống quy luật có thể hiểu và dự đoán bằng toán học.
Một ngày nọ, trong một chuyến hành trình ngắn đến thành phố lớn của vương quốc Montalvia, Arith tình cờ nghe được một cuộc trò chuyện của những binh lính trên đường phố.
“Quân phương Bắc đang tiến gần. Chúng ta sẽ phải chiến đấu trong vài ngày tới,” một trong những người lính nói với giọng lo lắng.
“Chúng đông hơn gấp đôi. Chúng ta không có cơ hội nào cả,” người lính khác than thở.
Arith đứng bên cạnh, mắt chăm chú lắng nghe. Bằng một sự tò mò không thể cưỡng lại, anh tiến đến và hỏi: “Xin lỗi, nhưng các anh có thể cho tôi biết thêm về tình hình quân địch không?”
Người lính đầu tiên nhìn Arith một cách khó hiểu. “Cậu là ai? Sao lại quan tâm đến chuyện chiến trận? Không phải chuyện của cậu.”
“Tôi là Arith,” anh giới thiệu. “Và tôi nghĩ rằng có lẽ tôi có thể giúp các anh.”
Người lính thứ hai cười phá lên, giọng chế giễu. “Cậu giúp được gì? Cậu đâu có biết gì về chiến đấu?”
Arith không nản lòng. “Đúng, tôi không biết cầm kiếm. Nhưng tôi biết cách tính toán. Nếu có đủ thông tin, tôi có thể dự đoán kết quả của trận chiến.”
Cả hai người lính dừng lại, ánh mắt bắt đầu có chút nghi ngại nhưng cũng tò mò. “Cậu muốn nói gì?” một trong họ hỏi.
“Tôi muốn nói rằng, nếu các anh cho tôi biết quân số, địa hình, và thời gian hành quân của đối phương, tôi có thể tính toán xác suất chiến thắng của chúng ta.”
Sau một thoáng im lặng, người lính đầu tiên nhún vai. “Được thôi, không mất gì khi nghe. Nhưng đừng mong chúng ta sẽ tin tưởng một cậu nhóc với vài con số.”
Tối hôm đó, tại doanh trại quân đội, Arith ngồi giữa những bản đồ và số liệu mà các binh sĩ cung cấp. Anh bắt đầu vẽ ra các sơ đồ chiến thuật, tính toán vận tốc di chuyển, địa hình và thời gian. Những công thức và quy luật dần hiện lên rõ ràng trong đầu anh, như một bài toán lớn mà anh đã chờ đợi suốt đời để giải quyết.
Sáng hôm sau, anh mang kết quả đến gặp tướng quân Toran – một vị tướng lừng danh với kinh nghiệm trận mạc dày dặn. Toran, mặc dù không mấy tin tưởng vào chàng trai trẻ, nhưng cũng tò mò trước sự tự tin của anh.
“Cậu nghĩ rằng có thể tính toán một trận chiến chỉ bằng mấy con số này?” Toran hỏi, giọng pha chút mỉa mai.
“Đúng vậy, thưa tướng quân,” Arith đáp, mắt không rời khỏi bản đồ. “Theo tính toán của tôi, nếu quân ta di chuyển đến vị trí này” – anh chỉ vào một điểm trên bản đồ – “và chặn đường quân Bắc tại đây, chúng ta sẽ làm chúng bất ngờ và giảm thiểu tổn thất. Địa hình hẹp sẽ khiến quân số đông đảo của chúng không thể triển khai hết sức mạnh.”
Toran nhìn Arith chằm chằm. “Cậu nghĩ rằng những con số có thể đánh bại kẻ thù à?”
“Không phải những con số, mà là cách chúng ta sử dụng chúng. Toán học chỉ cho ta con đường, nhưng quyết định nằm ở cách ta hành động.”
Vị tướng im lặng trong một lúc lâu, suy nghĩ về lời nói của Arith. Cuối cùng, ông gật đầu. “Ta sẽ thử một lần theo cách của cậu. Nhưng nếu sai, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Ba ngày sau, tại một con hẻm núi hẹp nơi Arith đã dự đoán, quân đội Montalvia chờ đợi quân phương Bắc xuất hiện. Tướng Toran, đứng cùng Arith trên đỉnh đồi, nhìn xuống thung lũng phía dưới.
“Quân địch sắp đến,” Toran nói, mắt không rời khỏi con đường hẹp phía xa.
Arith gật đầu. “Theo thời gian hành quân mà chúng ta tính toán, họ sẽ xuất hiện trong vài phút nữa.”
Và đúng như dự đoán của Arith, từ xa, bóng dáng của quân phương Bắc dần hiện ra. Những hàng dài binh lính kéo đến, tưởng chừng như không có điểm dừng. Nhưng khi tiến vào con hẻm núi hẹp, đội hình của chúng bị chia cắt, không thể di chuyển linh hoạt như trước.
Toran ra lệnh tấn công, và quân Montalvia, từ trên cao, đổ xuống như sấm sét. Quân phương Bắc hoàn toàn bị bất ngờ và không thể tổ chức phòng thủ hiệu quả. Chúng hoảng loạn và nhanh chóng bị đánh bại.
Khi trận chiến kết thúc, Toran quay sang Arith, ánh mắt đầy sự tôn trọng. “Cậu đã đúng. Những con số của cậu không chỉ là lý thuyết suông.”
Arith cúi đầu. “Toán học không phải là phép thuật, nhưng nó có thể giúp chúng ta nhìn thấy những điều mà mắt thường không thể thấy.”
Toran cười lớn. “Cậu là một thiên tài, Arith. Vương quốc này cần cậu.”