Sử dụng văn hóa làm vũ khí - Chương 1
Chương 1: Thời đại chia cắt và tầm nhìn của Gia Cát Lượng
Sau khi Tam Quốc hình thành thế chân vạc, đất nước bị chia cắt giữa ba thế lực hùng mạnh: Tào Ngụy ở phương Bắc, Đông Ngô phía Đông Nam, và Thục Hán phía Tây Nam. Trong bối cảnh đó, Gia Cát Lượng – vị quân sư tài trí kiệt xuất của Thục Hán – không chỉ lo lắng về thế trận quân sự mà còn quan tâm đến nền tảng văn hóa của đất nước. Ông nhận ra rằng, bên cạnh sức mạnh quân sự, văn hóa và nghệ thuật có thể trở thành vũ khí mạnh mẽ để xây dựng lòng trung thành của nhân dân và củng cố sức mạnh quốc gia.
Một buổi sáng sớm, Gia Cát Lượng ngồi trên chiếc ghế gỗ đặt giữa vườn hoa sau phủ của mình, ánh mặt trời chiếu qua kẽ lá, đổ bóng nhẹ nhàng lên khuôn mặt ông. Từ xa, bước chân của Từ Thứ – một trong những cố vấn thân cận của ông – vang lên.
“Thừa tướng, ngài gọi tôi đến sớm như vậy có việc gì sao?” Từ Thứ hỏi, vừa bước đến vừa khẽ cúi đầu chào.
Gia Cát Lượng đặt tay lên cuốn sách trước mặt, ngước nhìn lên Từ Thứ và đáp: “Từ Thứ, ngươi có bao giờ nghĩ rằng, trong thời đại loạn lạc này, không chỉ kiếm và giáo mới có thể bảo vệ đất nước hay chưa?”
Từ Thứ cau mày, có chút bối rối trước câu hỏi của Gia Cát Lượng. “Ngài muốn nói đến gì, thưa thừa tướng?”
Gia Cát Lượng mỉm cười, ánh mắt sáng lên. Ông chậm rãi đứng dậy, hướng mắt về dãy núi xa xa: “Chúng ta đang sống trong một thời kỳ mà mọi người chỉ nghĩ đến chiến tranh. Tuy nhiên, ta tin rằng văn hóa, nghệ thuật, và học thức cũng có thể là những vũ khí mạnh mẽ để bảo vệ đất nước. Nếu chúng ta có thể truyền tải tinh thần và giá trị qua những hình thức này, lòng dân sẽ vững vàng hơn, và sự đoàn kết sẽ trở nên bền vững hơn.”
“Thưa thừa tướng,” Từ Thứ nghiêm túc nói, “Ngài thật sự nghĩ rằng việc phát triển văn hóa có thể sánh ngang với sức mạnh quân sự sao?”
Gia Cát Lượng quay lại đối diện với Từ Thứ, giọng nói ông trầm ấm nhưng đầy kiên định: “Không chỉ sánh ngang, mà còn có thể vượt qua. Sức mạnh mềm có thể xoa dịu những mâu thuẫn nội bộ, gắn kết con người, và thậm chí làm suy yếu kẻ thù mà không cần chiến đấu. Ta muốn bắt đầu từ bây giờ, xây dựng một nền văn hóa hùng mạnh cho Thục Hán.”
Từ Thứ gật đầu, lòng bắt đầu hiểu rõ hơn về tầm nhìn của Gia Cát Lượng. “Ngài muốn bắt đầu từ đâu?”
Gia Cát Lượng bước tới gần bàn, nơi các cuộn sách và bản vẽ trải rộng. Ông cầm lên một bức tranh mô tả cảnh các học giả đang giảng bài cho đám đông dưới gốc cây cổ thụ. “Chúng ta cần tập trung vào việc khôi phục các giá trị đạo đức của Nho giáo. Học thuyết này sẽ giúp xây dựng nền tảng đạo đức vững chắc cho quốc gia. Ta muốn triệu tập những học giả giỏi nhất, những nhà thơ, nhà văn, và cả các nghệ nhân từ khắp nơi trong Thục Hán. Chúng ta sẽ khởi động một phong trào mới, không chỉ là văn hóa mà còn là tinh thần.”
Từ Thứ khẽ nghiêng đầu, mắt lấp lánh sự tò mò. “Ngài có nghĩ rằng việc này sẽ thu hút sự chú ý của Tào Ngụy và Đông Ngô không? Họ có thể xem chúng ta là một mối đe dọa nếu chúng ta sử dụng văn hóa để ảnh hưởng đến lòng người.”
Gia Cát Lượng nở nụ cười tự tin: “Họ sẽ không nhận ra sức mạnh này cho đến khi quá muộn. Ngụy có thể mạnh về quân sự, Đông Ngô có thể giàu có nhờ thương mại, nhưng Thục Hán sẽ chiến thắng bằng chính sự đoàn kết và lòng trung thành. Văn hóa sẽ trở thành một ngọn đuốc dẫn đường cho chúng ta.”
Từ Thứ thở dài nhẹ nhõm. “Ngài luôn có cách nhìn xa trông rộng hơn bất kỳ ai khác. Vậy, ta nên bắt đầu từ đâu, thưa thừa tướng?”
Gia Cát Lượng quay lại bàn, vạch ra những kế hoạch tỉ mỉ: “Đầu tiên, ta sẽ triệu tập các nghệ nhân và học giả từ khắp nơi về Kinh Châu. Sau đó, ta muốn tổ chức các buổi lễ vinh danh những giá trị truyền thống của Thục Hán. Chúng ta sẽ tạo ra những câu chuyện, những bài hát ca ngợi lòng trung thành, tình yêu nước, và hy sinh vì dân tộc. Những câu chuyện này sẽ không chỉ tồn tại trong những bản sách, mà sẽ lan tỏa qua các thế hệ, gieo rắc tinh thần chính nghĩa.”
Từ Thứ nhấp nháy mắt, lòng đầy sự kính phục đối với Gia Cát Lượng. “Ngài thật sự là người biết sử dụng mọi phương tiện để tạo dựng sức mạnh cho Thục Hán. Tôi sẽ hỗ trợ ngài thực hiện điều này.”
Gia Cát Lượng gật đầu, đôi mắt trầm ngâm nhưng không kém phần quyết đoán. “Thời đại này cần những con người biết cách dùng sức mạnh mềm, không chỉ để chiến đấu mà còn để bảo vệ và xây dựng. Và ta tin rằng, văn hóa sẽ là vũ khí sắc bén nhất của chúng ta.”
Bầu không khí trong khu vườn trở nên lắng đọng khi hai người đàn ông nhìn về phía chân trời xa, nơi chiến trường vẫn còn đang nóng bỏng, nhưng trong lòng họ, một cuộc chiến khác đã bắt đầu. Đó là cuộc chiến bằng văn hóa, tinh thần, và lòng trung thành – những yếu tố mà Gia Cát Lượng tin tưởng rằng sẽ giúp Thục Hán đứng vững giữa thời đại chia cắt này.