Sử dụng văn hóa làm vũ khí - Chương 2
Chương 2: Triệu tập các nghệ nhân và học giả
Sau cuộc trò chuyện sáng sớm với Từ Thứ, Gia Cát Lượng quyết tâm biến tầm nhìn của mình thành hiện thực. Ông ngay lập tức gửi công văn triệu tập những học giả, nghệ nhân và nhà thơ tài năng từ khắp Thục Hán về kinh thành Kinh Châu. Mục tiêu của ông không chỉ là xây dựng một phong trào văn hóa, mà còn là gieo mầm những giá trị tinh thần cho quốc gia, biến nghệ thuật thành ngọn đuốc dẫn dắt lòng người.
Vài tuần sau, sân lớn của phủ Gia Cát Lượng trở nên náo nhiệt khi những bậc trí thức từ các vùng xa xôi đổ về. Trong đám đông, có những học giả lão luyện đã từng nổi danh trong thiên hạ, những nhà thơ với những vần thơ lay động lòng người, và cả những nghệ nhân tài hoa với đôi tay khéo léo.
Gia Cát Lượng bước vào giữa sân, ánh mắt sắc sảo quét qua từng người một. Ông giơ tay, ra hiệu cho mọi người im lặng. Tiếng trò chuyện ngừng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía vị quân sư kiệt xuất.
“Tôi đã triệu tập các vị đến đây không chỉ vì tài năng của các vị,” Gia Cát Lượng bắt đầu, giọng ông trầm ấm nhưng đầy sức mạnh, “mà còn vì tôi tin rằng văn hóa có thể trở thành vũ khí mạnh mẽ nhất để bảo vệ quốc gia này.”
Một trong những học giả già, có vẻ từng trải qua nhiều chiến loạn, bước lên trước và cất lời: “Thừa tướng, văn hóa có thể giúp nâng cao tinh thần, nhưng liệu nó có thể thực sự ngăn chặn chiến tranh và giữ yên bờ cõi sao?”
Gia Cát Lượng mỉm cười, ánh mắt ông sáng rực như ngọn lửa cháy trong tâm trí. “Văn hóa không thể ngăn chặn chiến tranh, nhưng nó có thể xây dựng lòng trung thành và sự đoàn kết. Nó có thể làm cho dân chúng biết rõ ai là kẻ thù thực sự và điều gì đáng bảo vệ. Khi người dân yêu đất nước, yêu dân tộc, họ sẽ sẵn sàng chiến đấu không chỉ vì lệnh của một vị tướng mà còn vì những giá trị mà họ tin tưởng.”
Một nhà thơ trẻ với gương mặt đầy khí chất bỗng bước lên, đôi mắt sáng rực sự hứng khởi. “Thừa tướng, ngài muốn chúng tôi sáng tác những bài thơ, bài hát để ca ngợi Thục Hán, đúng không? Để lan tỏa lòng yêu nước đến từng người dân?”
Gia Cát Lượng gật đầu, ông tiến đến gần người trẻ ấy, vỗ nhẹ vào vai anh ta. “Đúng vậy. Các vị là những người có khả năng tạo nên tiếng vang sâu rộng. Những bài thơ, những bản nhạc có thể lan truyền qua miệng người dân, trở thành lời nhắc nhở về sự hy sinh, về lòng trung thành và sự kiên cường.”
Trong lúc đó, một người nghệ nhân lớn tuổi có khuôn mặt hiền hậu từ phía sau bước lên, tay cầm một chiếc bút lông, ông cất lời chậm rãi nhưng chắc nịch: “Thưa thừa tướng, tôi đã từng chứng kiến những tác phẩm nghệ thuật giúp thay đổi trái tim của hàng ngàn người. Nghệ thuật có thể xoa dịu nỗi đau, làm mạnh mẽ tinh thần. Ngài muốn chúng tôi tạo ra những tác phẩm phản ánh tinh thần của Thục Hán, đúng không?”
Gia Cát Lượng nhìn thẳng vào người nghệ nhân, khẽ cúi đầu bày tỏ sự tôn trọng. “Chính xác. Ta muốn các vị sáng tạo ra những tác phẩm phản ánh lòng trung thành, niềm kiêu hãnh và sự hy sinh vì đất nước. Để khi người dân nhìn thấy, họ sẽ nhớ rằng họ không chỉ đang bảo vệ nhà cửa của họ mà còn bảo vệ cả một nền văn hóa, một quốc gia với hàng ngàn năm lịch sử.”
Từ đám đông, một nữ học giả trẻ tuổi với mái tóc dài đen nhánh, nét mặt kiên định lên tiếng: “Thừa tướng, tôi hiểu ý ngài, nhưng làm sao chúng ta có thể đối mặt với sự chia rẽ nội bộ, khi mà có những kẻ không tin vào sức mạnh của văn hóa và vẫn chỉ tin vào lưỡi kiếm?”
Gia Cát Lượng bước tới gần cô, giọng nói trở nên sâu lắng hơn: “Sức mạnh của văn hóa không phải thứ mà mọi người sẽ nhìn thấy ngay lập tức. Nhưng qua thời gian, nó sẽ thấm vào từng ngõ ngách của tâm trí con người. Chúng ta không cần phải thuyết phục tất cả mọi người ngay từ đầu. Chỉ cần một vài trái tim đủ lớn để lan tỏa, những người khác sẽ tự cảm nhận được.”
Tiếng thì thầm đồng thuận lan khắp đám đông. Mọi người bắt đầu hiểu rõ hơn về sứ mệnh mà Gia Cát Lượng giao phó. Họ không chỉ được triệu tập để sáng tác, mà còn để trở thành những người gieo mầm hy vọng và niềm tin cho cả đất nước.
Gia Cát Lượng quay lại đối diện với đám đông, giọng nói đầy quyết tâm: “Chúng ta đang đối mặt với những kẻ thù mạnh mẽ, nhưng sức mạnh của họ chỉ là nhất thời. Sức mạnh của văn hóa và tinh thần là vĩnh cửu. Hãy cùng nhau xây dựng một nền văn hóa vững chắc cho Thục Hán, một nền tảng mà kẻ thù không thể phá vỡ.”
Từ Thứ, đứng phía sau, cũng cảm nhận được sự hùng hồn trong lời nói của Gia Cát Lượng. Ông biết rằng kế hoạch này không chỉ là một chiến lược thông thường, mà còn là một cuộc cách mạng văn hóa thực sự. Mọi người trong đám đông, từ học giả đến nghệ nhân, đều hiểu rõ vai trò của mình và quyết tâm thực hiện sứ mệnh này.
Cuộc hành trình của Thục Hán giờ đây không chỉ phụ thuộc vào giáo và kiếm, mà còn là hành trình của những tâm hồn, của nghệ thuật và văn hóa – thứ sẽ trở thành sức mạnh mềm, vũ khí bí mật trong cuộc chiến Tam Quốc đầy gian truân.