Sử dụng y học hiện đại - Chương 1
Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Đêm đó, màn đêm buông xuống phủ kín thành Thành Đô. Trong thư phòng của mình, Gia Cát Lượng đang chăm chú nghiên cứu các bản đồ và văn bản chiến lược. Nến cháy leo lét tỏa ánh sáng mờ ảo, tạo nên không gian yên tĩnh đến lạ thường. Giữa đống sách cổ và cuộn trúc giấy, ngài bất ngờ thấy một cuốn sách nhỏ khác biệt so với những gì ngài thường thấy. Bìa sách bằng da mềm, với những dòng chữ không phải từ Trung Nguyên, mà là những ký tự phương Tây kỳ lạ.
Gia Cát Lượng khẽ nhướng mày, tò mò lật từng trang sách. Những hình vẽ chi tiết và ngôn ngữ trong cuốn sách khiến ngài trầm ngâm. Đó là các hình ảnh phác họa về cơ thể người, các mô tả về bệnh tật, và những biện pháp chữa trị hoàn toàn xa lạ.
“Thật kỳ diệu!” ngài thì thầm, lướt mắt qua một đoạn mô tả về bệnh nhiễm trùng và cách tiêu diệt vi trùng bằng thứ gọi là kháng sinh. Trong tâm trí ngài, bao nhiêu câu hỏi bắt đầu hiện lên. Những khái niệm như vệ sinh, thuốc kháng sinh và phẫu thuật tỉ mỉ là thứ mà Đông y chưa từng biết đến. Đây rõ ràng là một cuốn sách quý giá, chứa đựng những tri thức có thể thay đổi cuộc sống của bao nhiêu con người.
Vào lúc đó, một bóng người xuất hiện ở cửa phòng. Triệu Vân, vị tướng trung thành của Gia Cát Lượng, bước vào, khẽ khàng như gió.
“Quân sư, ngài vẫn còn làm việc sao? Đã khuya rồi,” Triệu Vân lên tiếng, giọng trầm ấm.
Gia Cát Lượng không ngẩng đầu, vẫn chăm chú vào cuốn sách trong tay, “Ta vừa phát hiện một thứ vô cùng kỳ lạ, Triệu tướng quân. Đây không chỉ là binh pháp, mà còn là y học. Y học đến từ phương Tây xa xôi.”
Triệu Vân bước đến gần, nhìn thấy cuốn sách lạ trên bàn, không khỏi ngạc nhiên, “Y học phương Tây? Có gì đặc biệt mà ngài lại chú ý vậy?”
Gia Cát Lượng lật thêm một trang, chỉ tay vào một hình ảnh trong sách, “Ngươi có thấy không? Đây là những vi sinh vật, vi trùng, kẻ thù vô hình mà chúng ta chưa từng biết đến. Chúng chính là nguyên nhân gây ra nhiều căn bệnh chết người mà chúng ta không thể lý giải được.”
Triệu Vân trầm ngâm, “Nhưng làm thế nào để chúng ta sử dụng những kiến thức này? Liệu có thực sự hiệu quả không, thưa quân sư?”
Gia Cát Lượng đứng dậy, ánh mắt sáng rực, “Nếu những gì ghi trong đây là thật, thì nó sẽ thay đổi hoàn toàn cách chúng ta chữa trị cho binh lính và dân chúng. Không còn phải đối mặt với dịch bệnh một cách bất lực. Chúng ta có thể phòng ngừa, chữa trị một cách hiệu quả hơn.”
“Nhưng…” Triệu Vân hơi ngập ngừng, “Điều này có thể không dễ được mọi người chấp nhận. Đông y đã ăn sâu vào tâm trí của mọi người, và có thể họ sẽ không tin tưởng những phương pháp mới này.”
Gia Cát Lượng gật đầu, “Ta hiểu điều đó. Nhưng nếu không thử, chúng ta sẽ mãi dậm chân tại chỗ. Ngươi hãy nghĩ xem, bao nhiêu binh lính của ta đã chết không phải vì mũi tên, mà vì những căn bệnh nhỏ nhặt có thể chữa trị được nếu chúng ta có kiến thức đúng đắn.”
Triệu Vân im lặng một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu, “Nếu quân sư đã quyết, ta sẽ luôn ủng hộ. Chúng ta bắt đầu từ đâu?”
Gia Cát Lượng nhìn lại cuốn sách một lần nữa, rồi nói chắc nịch, “Đầu tiên, chúng ta phải áp dụng những nguyên tắc cơ bản nhất về vệ sinh. Tất cả các vết thương của binh lính phải được làm sạch kỹ lưỡng. Chúng ta cần phòng ngừa nhiễm trùng trước khi nghĩ đến việc chữa trị. Sau đó, ta sẽ tìm hiểu thêm về cách pha chế thuốc từ những gì cuốn sách ghi lại.”
Triệu Vân hơi nhíu mày, “Nhưng chúng ta sẽ giải thích điều này như thế nào với các thầy thuốc trong quân doanh? Họ chắc chắn sẽ không dễ chấp nhận.”
Gia Cát Lượng mỉm cười, “Để thuyết phục, ta cần kết quả. Nếu chúng ta có thể cứu sống những người lính bị thương và khỏi bệnh nhanh chóng, họ sẽ không thể phủ nhận hiệu quả của phương pháp này.”
Triệu Vân cười nhẹ, “Ngài luôn có cách, thưa quân sư. Ta sẽ theo lệnh ngài.”
Sau khi Triệu Vân rời khỏi, Gia Cát Lượng tiếp tục nghiên cứu cuốn sách suốt đêm. Những kiến thức về kháng sinh, tiệt trùng và phẫu thuật dần dần trở nên rõ ràng trong đầu ngài. Ngài biết, đây là bước ngoặt cho cuộc đời mình, và cũng là bước ngoặt cho cả quân đội Thục Hán.
Vài ngày sau, tại quân doanh, Gia Cát Lượng triệu tập các thầy thuốc và y sĩ của quân đội để thông báo về phương pháp mới. Như dự đoán, họ phản đối mạnh mẽ.
“Mọi thứ chúng ta làm từ bao đời nay đều dựa trên Đông y! Những thứ ngài đề cập thật không thể tin được, vi trùng? Làm sao có thể thấy chúng bằng mắt thường?” một thầy thuốc lên tiếng, tỏ rõ sự bất mãn.
Gia Cát Lượng bình tĩnh trả lời, “Ta không yêu cầu các ngươi tin ngay lập tức. Nhưng hãy để những kết quả thực tế chứng minh điều ta nói. Hãy thử áp dụng phương pháp vệ sinh ta đề xuất, và chúng ta sẽ cùng xem những vết thương sẽ lành nhanh hơn ra sao.”
Một số thầy thuốc im lặng suy nghĩ, trong khi những người khác vẫn tỏ ra bực tức. Tuy nhiên, họ không thể phản đối sự cương quyết trong lời nói của Gia Cát Lượng.
Và như Gia Cát Lượng dự đoán, khi những phương pháp y học mới được áp dụng, kết quả dần dần hiện rõ. Những binh lính bị thương phục hồi nhanh hơn, và các bệnh dịch bắt đầu giảm bớt.