Sự Hi sinh - Chương 4
Chương 4: Cô Đơn Giữa Thành Công
Thời gian trôi qua, công ty của Quân dần dần ổn định trở lại và tiếp tục phát triển. Nhưng những quyết định khó khăn và sự đánh đổi đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng anh. Quân cảm nhận sự cô đơn ngày càng gia tăng khi công việc chiếm trọn thời gian và tâm trí anh.
Một buổi tối, sau khi hoàn thành công việc muộn tại văn phòng, Quân lái xe về nhà. Đèn đường lấp lánh chiếu rọi lên con đường vắng, nhưng lòng anh lại nặng trĩu. Khi mở cửa bước vào nhà, anh thấy Mai đang ngồi trên sofa, đọc sách. Hai đứa con đã đi ngủ từ lâu.
“Anh về muộn quá,” Mai nói, không che giấu sự lo lắng trong giọng.
“Anh xin lỗi, Mai. Công việc lại nhiều quá,” Quân đáp, cố gắng nở một nụ cười.
Mai đặt quyển sách xuống, bước tới bên Quân. “Anh có biết hôm nay là ngày gì không?”
Quân ngạc nhiên, cố nhớ lại nhưng không thể. “Anh… anh quên mất. Hôm nay có gì đặc biệt sao?”
Mai thở dài, ánh mắt buồn bã. “Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.”
Quân cảm thấy tim mình thắt lại. “Anh thật sự xin lỗi, Mai. Anh đã quá bận rộn. Anh sẽ bù đắp cho em và các con.”
Mai không nói gì, chỉ lặng lẽ quay trở lại sofa. Quân cảm thấy mình đã mất đi một phần quan trọng của cuộc sống. Anh ngồi xuống cạnh vợ, cố gắng tìm lời giải thích nhưng không thể.
Ngày hôm sau, Quân đến văn phòng với tâm trạng nặng nề. Anh biết rằng mình đã đánh đổi quá nhiều để đạt được thành công, nhưng cái giá phải trả là quá lớn. Trong cuộc họp, anh lắng nghe các báo cáo tài chính và kế hoạch phát triển, nhưng tâm trí anh không ngừng nghĩ về gia đình.
Sau cuộc họp, Quân gặp ông Minh, một trong những đồng nghiệp thân thiết. Ông Minh nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của Quân và quyết định hỏi thăm.
“Quân, có chuyện gì vậy? Anh trông không ổn lắm,” ông Minh nói, giọng quan tâm.
Quân thở dài. “Tôi cảm thấy mình đang mất đi những thứ quan trọng nhất. Gia đình tôi… tôi không còn thời gian cho họ nữa.”
Ông Minh gật đầu thông cảm. “Tôi hiểu. Thành công không phải lúc nào cũng đáng giá nếu chúng ta phải đánh đổi gia đình và tình yêu. Anh cần phải tìm cách cân bằng lại cuộc sống.”
Quân biết rằng ông Minh nói đúng. Anh phải tìm cách để không chỉ thành công trong công việc, mà còn duy trì được hạnh phúc gia đình.
Buổi tối, khi Quân trở về nhà, anh quyết định thay đổi. Anh dành thời gian chơi đùa cùng hai đứa con, kể cho chúng nghe những câu chuyện cổ tích. Mai nhìn anh, ánh mắt vẫn còn chút buồn bã nhưng cũng chứa đựng hy vọng.
“Anh đang cố gắng, Mai. Anh không muốn mất đi những gì quan trọng nhất,” Quân nói, giọng đầy quyết tâm.
Mai mỉm cười nhẹ nhàng. “Em tin anh. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.”
Những ngày sau đó, Quân bắt đầu sắp xếp lại công việc. Anh giao bớt trách nhiệm cho các đồng nghiệp, tạo điều kiện để có thể dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Dù không dễ dàng, nhưng anh biết rằng đây là điều cần thiết để giữ vững hạnh phúc gia đình.
Một buổi tối nọ, khi cả gia đình quây quần bên nhau, Bình bất ngờ nói: “Ba ơi, hôm nay con rất vui vì ba về sớm. Con thích nghe ba kể chuyện.”
Quân cảm thấy lòng mình ấm áp. “Ba sẽ cố gắng về sớm mỗi ngày để chơi với con và kể cho con nghe nhiều câu chuyện hơn nữa.”
An, đứa con nhỏ hơn, ngước lên nhìn Quân với ánh mắt tràn đầy tình yêu thương. “Con cũng yêu ba lắm.”
Mai nhìn cảnh tượng đó, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. “Chúng ta là một gia đình, và gia đình là điều quan trọng nhất.”
Quân mỉm cười, cảm thấy một niềm hạnh phúc giản đơn nhưng vô cùng quý giá. Anh biết rằng dù công việc có quan trọng đến đâu, gia đình vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu.
Cuộc sống vẫn tiếp tục với những thử thách và áp lực, nhưng Quân không còn cảm thấy cô đơn nữa. Anh biết rằng mình luôn có một gia đình đứng sau, sẵn sàng ủng hộ và đồng hành cùng anh trên mọi chặng đường.
Với quyết tâm và niềm tin, Quân bước tiếp trên con đường sự nghiệp, đối mặt với mọi thách thức bằng tinh thần mạnh mẽ và lòng biết ơn sâu sắc đối với gia đình. Anh biết rằng thành công không chỉ nằm ở những thành tựu về kinh doanh, mà còn ở sự hạnh phúc và bình yên mà anh mang lại cho những người anh yêu thương.