Summary
Chương 1: Lời Cầu Nguyện Của Solomon
Vào một buổi tối yên tĩnh, khi những vì sao chiếu sáng bầu trời Jerusalem, Solomon, vị vua trẻ tuổi của Israel, quỳ xuống trước bàn thờ và dâng lời cầu nguyện lên Thiên Chúa. Trước đó, Solomon đã được chọn kế vị cha mình, Vua David, và ông biết rằng mình cần sự khôn ngoan để cai trị dân tộc Israel một cách công bằng.
“Thưa Thiên Chúa, xin Ngài ban cho con trái tim khôn ngoan để phân biệt điều tốt và điều xấu, để con có thể xét xử đúng đắn cho dân Ngài,” Solomon cầu nguyện với sự khiêm tốn và lòng thành kính.
Thiên Chúa nghe thấy lời cầu nguyện của Solomon và Ngài rất hài lòng vì Solomon không cầu xin sự giàu có hay quyền lực. Thay vào đó, ông cầu xin trí tuệ để phục vụ người dân của mình. Vì vậy, Thiên Chúa đã ban cho Solomon sự khôn ngoan vô song, hơn cả những gì nhân loại từng biết đến.
Chương 2: Phán Quyết Của Solomon
Chẳng bao lâu sau, danh tiếng về sự khôn ngoan của Solomon lan truyền khắp các vương quốc lân cận. Một ngày nọ, hai người phụ nữ đến trước ngai vàng của ông để tranh chấp. Họ mang theo một đứa trẻ sơ sinh, cả hai đều tuyên bố đứa bé là con mình.
Người phụ nữ thứ nhất nói: “Thưa vua Solomon, đứa trẻ này là con của tôi. Chúng tôi sống chung nhà, nhưng vào ban đêm, người phụ nữ kia đã lén tráo đứa con đã chết của bà ta với con của tôi.”
Người phụ nữ thứ hai phản bác: “Không, đứa trẻ này là con của tôi. Bà ấy đang nói dối để cướp con tôi.”
Solomon nhìn vào ánh mắt của cả hai người phụ nữ, trầm ngâm trong giây lát. Rồi ông ra lệnh: “Mang cho ta một thanh gươm.” Một người hầu cận nhanh chóng đưa đến thanh gươm sáng loáng.
Solomon nói: “Hãy chẻ đôi đứa trẻ này và chia đều cho hai người phụ nữ.”
Người phụ nữ thứ nhất hét lên: “Không, xin đừng giết đứa bé! Hãy để bà ấy giữ nó, miễn là nó được sống.”
Nhưng người phụ nữ thứ hai lạnh lùng đáp: “Nếu tôi không thể có nó, thì bà ta cũng không được phép có nó. Hãy chia đôi đứa trẻ đi.”
Solomon mỉm cười nhẹ nhàng và nói: “Người phụ nữ thứ nhất là mẹ thật của đứa trẻ, hãy trả lại con cho bà ấy.”
Mọi người có mặt trong cung điện đều ngạc nhiên trước sự khôn ngoan của Solomon. Họ hiểu rằng chỉ có một người mẹ thật sự mới sẵn sàng hy sinh để bảo vệ con mình.
Chương 3: Chuyện Về Kho Báu Bị Mất
Một thời gian sau, một nhóm thương nhân từ xa đến cầu kiến vua Solomon. Họ trình bày rằng họ đã bị mất một kho báu quý giá trong một chuyến đi, và nghi ngờ một trong những người bạn đồng hành đã lấy cắp nó. Tuy nhiên, họ không biết ai là kẻ phản bội.
Solomon yêu cầu tất cả các thương nhân tụ họp lại và đưa ra mỗi người một cành cỏ. Ông nói: “Mỗi người hãy giữ cành cỏ này suốt đêm, và hãy để nó dưới gối khi ngủ. Sáng mai, cành cỏ của kẻ phản bội sẽ dài hơn các cành khác.”
Các thương nhân ngạc nhiên trước yêu cầu kỳ lạ nhưng tuân theo mệnh lệnh của vua. Sáng hôm sau, khi họ trình diện trước Solomon, một người trong số họ đã cố tình cắt ngắn cành cỏ của mình, vì nghĩ rằng làm như vậy sẽ không bị phát hiện.
Solomon nhìn vào cành cỏ bị cắt ngắn và nói: “Người này là kẻ phản bội, vì hắn đã không tin vào sự khôn ngoan của ta và cố che giấu tội lỗi của mình.”
Kẻ phản bội cúi đầu nhận tội, và kho báu được trả lại cho những người thương nhân trung thực. Danh tiếng của Solomon về sự khôn ngoan và công bằng lại càng lan rộng hơn.
Chương 4: Sự Thử Thách Của Các Quan Lại
Một ngày nọ, các quan lại trong triều đình cảm thấy ganh tị với sự khôn ngoan của Solomon. Họ quyết định thử thách ông bằng cách tạo ra một vấn đề phức tạp và hy vọng rằng ông sẽ không thể giải quyết.
Họ mang đến trước Solomon hai hộp gỗ được đóng kín, và yêu cầu ông chọn một trong hai hộp mà không được mở ra. Một hộp chứa đầy vàng, và hộp kia chỉ chứa đá và cát. Họ nói rằng nếu ông chọn đúng hộp, điều đó chứng tỏ sự khôn ngoan của ông là thật.
Solomon nhìn vào hai chiếc hộp và trầm ngâm suy nghĩ. Ông yêu cầu người hầu cận mang đến cho mình một cây gậy. Sau đó, ông dùng gậy để gõ nhẹ lên từng chiếc hộp. Ngay lập tức, một âm thanh khác biệt vang lên từ chiếc hộp chứa đá và cát.
Solomon chỉ vào chiếc hộp chứa vàng và nói: “Hộp này chứa vàng, vì nó phát ra âm thanh đặc trưng của kim loại khi bị gõ nhẹ.”
Các quan lại sửng sốt trước khả năng phân biệt tinh tế của Solomon. Họ phải thừa nhận rằng sự khôn ngoan của ông thực sự không có giới hạn.
Chương 5: Câu Chuyện Về Nữ Hoàng Sheba
Danh tiếng của vua Solomon cuối cùng cũng đến tai Nữ hoàng Sheba, một nữ hoàng quyền lực từ vùng đất xa xôi. Bà đã nghe nhiều về trí tuệ và sự phán đoán của Solomon, nhưng muốn tự mình kiểm chứng. Vì vậy, bà quyết định đến thăm Solomon, mang theo nhiều quà tặng và những câu đố khó khăn để thử thách ông.
Khi gặp Solomon, Nữ hoàng Sheba hỏi: “Nếu một người mang đến cho ngài hai bó hoa giống hệt nhau, làm sao ngài có thể phân biệt đâu là hoa thật và đâu là hoa giả?”
Solomon không trả lời ngay lập tức mà mỉm cười và yêu cầu mở cửa sổ của cung điện. Chẳng bao lâu, một con ong bay vào và nhanh chóng tìm đến bó hoa thật.
Solomon nói: “Con ong đã chọn hoa thật, vì hoa thật luôn có sức hấp dẫn tự nhiên mà không có gì giả tạo có thể sánh được.”
Nữ hoàng Sheba cảm thấy thán phục trước sự khôn ngoan của Solomon. Bà đã mang đến nhiều câu đố và thử thách khác, nhưng Solomon đều dễ dàng giải quyết.
Cuối cùng, Nữ hoàng Sheba thừa nhận: “Ngài thực sự là người khôn ngoan nhất mà tôi từng gặp. Không chỉ vì ngài có thể trả lời mọi câu đố, mà còn vì lòng từ bi và công bằng mà ngài dành cho dân tộc mình.”
Solomon mỉm cười, và cả hai bắt đầu trao đổi về những vấn đề quan trọng hơn, cùng nhau học hỏi và chia sẻ trí tuệ.
Và từ đó, tên tuổi của Vua Solomon mãi mãi được ghi nhớ như một trong những vị vua khôn ngoan và công bằng nhất trong lịch sử loài người. Sự khôn ngoan của ông không chỉ là khả năng phán đoán đúng sai, mà còn là lòng nhân từ và sự khiêm tốn trong việc cai trị vương quốc của mình.