Sự Sáng Suốt Của Solomon - Chương 2
Chương 2: Phán Quyết Của Solomon
Một buổi sáng đẹp trời, trong cung điện nguy nga của Jerusalem, hai người phụ nữ tiến vào đại sảnh, nơi vua Solomon đang ngồi trên ngai vàng. Cả hai đều trông rất căng thẳng, tay ôm chặt một đứa trẻ sơ sinh. Các quan lại trong triều đình và các cận vệ đứng hai bên, theo dõi tình huống với sự tò mò và lo lắng.
Người phụ nữ thứ nhất: (giọng run rẩy) “Thưa vua Solomon, xin ngài hãy giúp chúng tôi. Đứa trẻ này là con của tôi, nhưng người phụ nữ kia đã đánh tráo con của tôi khi chúng tôi ngủ. Xin ngài hãy làm chủ công lý!”
Người phụ nữ thứ hai: (phản đối) “Không đúng! Đứa trẻ này là con của tôi. Bà ta đang nói dối để chiếm lấy con của tôi!”
Solomon lặng lẽ quan sát cả hai người phụ nữ. Ông nhận thấy ánh mắt của họ, một người đầy nỗi đau và lo lắng, người kia thì cứng rắn và lạnh lùng. Sau một lúc suy nghĩ, ông quay sang người hầu cận.
Solomon: “Hãy mang cho ta một thanh gươm.”
Cả căn phòng trở nên im lặng đến nghẹt thở khi một người lính nhanh chóng bước lên, đưa cho vua Solomon thanh gươm sắc bén. Mọi người đều kinh ngạc trước yêu cầu bất ngờ của ông.
Solomon: (nhìn hai người phụ nữ) “Nếu cả hai đều khẳng định đây là con của mình, ta sẽ chia đứa bé này ra làm đôi, mỗi người một nửa.”
Người phụ nữ thứ nhất: (khóc nức nở) “Không! Xin đừng làm hại đứa bé! Thưa vua, xin hãy để bà ấy giữ nó, miễn là nó được sống.”
Người phụ nữ thứ hai: (lạnh lùng) “Nếu tôi không thể có nó, thì bà ta cũng không được phép có. Hãy chẻ đôi đứa trẻ đi.”
Solomon từ từ đứng dậy, ánh mắt sắc bén hướng về người phụ nữ thứ hai. Ông giơ tay lên, ra lệnh cho lính dừng lại.
Solomon: “Người phụ nữ thứ nhất là mẹ thật của đứa trẻ. Hãy trả đứa bé lại cho bà ấy.”
Lời phán quyết của Solomon khiến tất cả những người có mặt trong phòng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Người phụ nữ thứ nhất ôm lấy đứa trẻ vào lòng, nước mắt tuôn trào vì hạnh phúc và biết ơn.
Người phụ nữ thứ nhất: (nghẹn ngào) “Cảm ơn ngài, thưa vua Solomon. Ngài thực sự là người công bằng và khôn ngoan nhất.”
Solomon: (nhẹ nhàng) “Hãy chăm sóc con của ngươi thật tốt, và hãy nhớ rằng tình yêu thương thật sự luôn đặt lợi ích của người khác lên trên tất cả.”
Người phụ nữ thứ nhất cúi đầu cảm tạ rồi rời đi, ôm chặt đứa trẻ trong vòng tay. Cả cung điện vang lên tiếng khen ngợi Solomon, và câu chuyện về sự phán quyết khôn ngoan của ông nhanh chóng lan truyền khắp vương quốc.
Quan lại 1: (kính nể) “Quả thật, vua Solomon có một trí tuệ phi thường. Ngài đã nhìn thấu sự thật mà không cần đến bằng chứng cụ thể.”
Quan lại 2: (gật đầu) “Không ai có thể sánh với ngài trong sự khôn ngoan và công bằng.”
Solomon lặng lẽ trở về ngai vàng, ánh mắt ông lấp lánh niềm tự hào không chỉ vì sự khôn ngoan của mình, mà còn vì ông đã thực hiện được trách nhiệm của một vị vua: bảo vệ sự thật và công lý cho dân tộc của mình.
Chương 2 đã miêu tả tình huống phán quyết khôn ngoan của vua Solomon với lời thoại giữa các nhân vật chính, làm nổi bật trí tuệ và sự công bằng của ông.