Sự Sáng Suốt Của Solomon - Chương 3
Chương 3: Chuyện Về Kho Báu Bị Mất
Vào một buổi chiều nắng ấm, trong cung điện của Solomon, một nhóm thương nhân từ vùng xa xôi đến cầu kiến. Họ mang theo vẻ lo lắng, cúi đầu trước nhà vua, trong tay cầm những món quà quý giá làm lễ vật.
Thương nhân trưởng đoàn: “Thưa vua Solomon vĩ đại, chúng tôi đến từ một vùng đất xa xôi, mang theo những sản phẩm quý báu để buôn bán ở đây. Tuy nhiên, trong chuyến hành trình, một kho báu của chúng tôi đã bị mất trộm. Chúng tôi nghi ngờ rằng một trong những người bạn đồng hành đã lấy cắp, nhưng không ai trong số chúng tôi có thể chắc chắn kẻ nào là thủ phạm.”
Solomon nhìn vào những thương nhân trước mặt mình. Ông biết rằng sự tin tưởng giữa họ đã bị phá vỡ, và chỉ có sự khôn ngoan mới có thể giúp giải quyết tình huống này.
Solomon: “Các ngươi đã tìm kiếm kỹ lưỡng chưa? Và đã tra hỏi từng người trong số các ngươi chưa?”
Thương nhân trưởng đoàn: “Thưa ngài, chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể, nhưng không ai chịu thừa nhận. Chúng tôi đến đây, hy vọng ngài có thể giúp chúng tôi tìm ra sự thật.”
Solomon suy nghĩ một lúc, rồi ông gọi người hầu cận đến bên và ra lệnh.
Solomon: “Hãy mang đến đây cho ta một bó cỏ khô và đưa cho mỗi người trong số các thương nhân một cành cỏ. Họ sẽ giữ cành cỏ này suốt đêm, và sáng mai, hãy trở lại đây với chúng.”
Người hầu cận nhanh chóng làm theo lệnh của vua. Mỗi thương nhân nhận một cành cỏ, nhìn nhau với vẻ mặt bối rối nhưng tuân theo mệnh lệnh của nhà vua.
Solomon: “Sáng mai, chúng ta sẽ biết ai là kẻ đã lấy cắp kho báu.”
Cả đoàn thương nhân lui ra ngoài, và đêm đó, họ giữ cành cỏ bên mình theo lời dặn của Solomon. Trong lòng mỗi người đều tràn đầy lo lắng và nghi ngờ lẫn nhau.
Sáng hôm sau, các thương nhân quay lại cung điện, mỗi người cầm trên tay cành cỏ mà họ đã giữ suốt đêm. Solomon từ tốn tiến lại gần, quan sát từng người một. Bất ngờ, ông dừng lại trước một người thương nhân, cầm cành cỏ của hắn lên.
Solomon: “Người này là kẻ đã lấy cắp kho báu.”
Cả căn phòng đều kinh ngạc. Người thương nhân đó cúi đầu, run rẩy, nhưng vẫn cố chối cãi.
Thương nhân bị buộc tội: “Thưa ngài, tôi không hiểu tại sao ngài lại kết tội tôi. Cành cỏ này không có gì khác biệt so với những cành khác.”
Solomon: (nhìn sâu vào mắt hắn) “Ngươi đã cắt ngắn cành cỏ của mình, vì ngươi sợ rằng nó sẽ dài ra sau đêm. Nhưng ngươi đã sai. Cành cỏ này không hề có phép thuật nào, nhưng hành động của ngươi đã tự tiết lộ tội lỗi của mình.”
Người thương nhân bị buộc tội đổ gục xuống, cúi đầu nhận tội trước sự thông minh của Solomon.
Thương nhân bị buộc tội: “Thưa vua Solomon, ngài nói đúng. Tôi đã lấy cắp kho báu. Xin hãy tha thứ cho tôi.”
Solomon khoát tay, ra lệnh cho lính áp giải người thương nhân đó ra ngoài. Ông quay sang những người còn lại.
Solomon: “Hãy nhớ rằng sự thật luôn được lộ diện, dù có che giấu đến đâu. Các ngươi hãy lấy lại kho báu của mình và tiếp tục hành trình. Hãy sống trung thực và đừng bao giờ phản bội lòng tin của người khác.”
Các thương nhân cúi đầu cảm tạ, trong lòng tràn đầy sự khâm phục trước sự khôn ngoan của vua Solomon. Họ rời khỏi cung điện, mang theo bài học quý giá về sự trung thực và lòng tin.
Chương 3 đã thể hiện sự khôn ngoan và cách phán xử đầy tinh tế của vua Solomon trong việc khám phá sự thật, qua đó khẳng định thêm danh tiếng của ông là một vị vua sáng suốt và công bằng.