Sự Tha Thứ Và Hận Thù - Chương 4
Chương 4: Sự tha thứ bắt đầu nảy mầm
Lan và Nam tiếp tục gặp nhau nhiều lần sau cuộc trò chuyện đầu tiên. Sự hiểu biết và thông cảm của Lan đã giúp Nam bắt đầu suy nghĩ về một hướng đi khác, không phải là trả thù mà là tha thứ.
Một buổi chiều, Lan và Nam ngồi bên bờ suối, nơi họ thường gặp gỡ để trò chuyện.
Lan: “Nam, tôi biết rằng việc tha thứ không dễ dàng. Nhưng tôi tin rằng đó là con đường duy nhất để tìm thấy hạnh phúc thực sự.”
Nam: “Tha thứ… Đó là điều tôi chưa từng nghĩ đến. Nhưng cô nói đúng, hận thù chỉ làm chúng ta thêm đau khổ.”
Lan: “Quân cũng là một người đau khổ. Anh ta đã mất tất cả và không biết cách nào để vượt qua. Nếu anh có thể tiếp cận anh ta, có thể anh sẽ hiểu rõ hơn về quá khứ của anh ta.”
Nam: “Tôi sẽ thử. Nhưng còn Hùng… Em ấy không dễ dàng chấp nhận sự thay đổi này. Em ấy vẫn chìm đắm trong hận thù.”
Lan: “Hãy cho Hùng thời gian. Cậu ấy cũng cần hiểu rằng hận thù chỉ mang lại thêm tổn thương.”
Nam quyết định tiếp cận Quân để hiểu rõ hơn về quá khứ của anh ta. Một buổi sáng, anh đến nơi Quân thường hay lui tới – một căn nhà nhỏ bên rìa làng.
Nam: “Quân, tôi muốn nói chuyện với anh. Chúng ta có thể gặp nhau không?”
Quân nhìn Nam, ánh mắt đầy ngờ vực nhưng cũng có chút hy vọng.
Quân: “Nam, tôi không nghĩ chúng ta có gì để nói với nhau.”
Nam: “Tôi chỉ muốn hiểu rõ hơn về anh. Tôi đã nghe Lan kể về quá khứ của anh. Tôi muốn biết thêm.”
Quân im lặng một lúc, rồi cuối cùng cũng mở lòng.
Quân: “Được thôi, vào nhà đi. Chúng ta sẽ nói chuyện.”
Trong khi đó, ở nhà, Hùng vẫn chìm đắm trong hận thù. Anh không thể chấp nhận sự thay đổi của anh trai mình. Một buổi tối, Hùng đối diện với Nam.
Hùng: “Anh Nam, tại sao anh lại đi nói chuyện với Quân? Anh quên những gì hắn đã làm với cha sao?”
Nam: “Hùng, anh hiểu em rất tức giận. Nhưng anh đã gặp Lan và nghe câu chuyện của Quân. Anh ta cũng là một người đau khổ. Hận thù chỉ làm chúng ta thêm tổn thương thôi.”
Hùng: “Em không thể tha thứ cho hắn. Em không thể quên những gì hắn đã làm.”
Nam: “Anh không bảo em quên, nhưng hãy thử hiểu và tha thứ. Đó là cách duy nhất để chúng ta tìm thấy sự bình yên.”
Hùng: “Em không biết… Em cần thời gian.”
Nam đặt tay lên vai Hùng, ánh mắt đầy cảm thông.
Nam: “Anh sẽ ở bên em, dù em quyết định thế nào. Nhưng hãy thử mở lòng, Hùng. Chúng ta có thể tìm thấy con đường khác.”
Hùng im lặng, cảm nhận sự ấm áp và chân thành từ anh trai. Sự tha thứ bắt đầu nảy mầm trong lòng Nam, và hy vọng rằng Hùng cũng sẽ sớm hiểu ra. Cuộc hành trình của họ vẫn còn dài, nhưng sự thay đổi đã bắt đầu.