Sự Tha Thứ Và Hận Thù - Chương 5
Chương 5: Đối diện quá khứ
Nam đến gặp Quân tại căn nhà nhỏ bên rìa làng. Cả hai đều mang theo những cảm xúc nặng nề và sự căng thẳng rõ rệt trong không khí.
Nam: “Quân, tôi đã đến đây vì tôi muốn hiểu rõ hơn về anh. Tôi không đến để gây sự hay tìm cách trả thù.”
Quân: “Nam, tôi không tin anh. Chúng ta đều biết rằng giữa chúng ta có quá nhiều hận thù.”
Nam: “Tôi hiểu. Nhưng tôi đã nghe Lan kể về quá khứ của anh. Tôi muốn biết thêm từ chính anh.”
Quân im lặng một lúc, ánh mắt đầy ngờ vực nhưng cũng có chút suy tư.
Quân: “Được thôi. Nếu anh thực sự muốn nghe, tôi sẽ kể.”
Nam ngồi xuống, chuẩn bị lắng nghe câu chuyện của Quân. Quân bắt đầu nói, giọng nói trầm buồn.
Quân: “Tôi từng có một gia đình hạnh phúc, giống như anh. Nhưng một ngày, tất cả biến mất trong chốc lát. Một vụ cháy lớn đã cướp đi mạng sống của cha mẹ và em gái tôi. Tôi là người duy nhất sống sót.”
Nam: “Tôi không biết… Tôi không thể tưởng tượng được nỗi đau đó.”
Quân: “Anh không biết đâu, Nam. Tôi đã cố gắng cứu họ, nhưng lửa quá mạnh. Tôi đã bất lực, đứng nhìn tất cả những người tôi yêu thương bị thiêu rụi trước mắt mình.”
Nam cảm nhận được sự đau đớn trong từng lời nói của Quân. Anh bắt đầu hiểu vì sao Quân lại trở nên như vậy.
Quân: “Từ đó, tôi sống trong sự cô độc và căm hận. Tôi ghét cuộc đời, ghét tất cả mọi người. Tôi đã trở thành một người mà chính tôi cũng không nhận ra.”
Nam: “Quân, tôi thực sự xin lỗi vì những gì anh đã trải qua. Tôi hiểu rằng hận thù không phải là cách để vượt qua nỗi đau.”
Quân: “Anh nghĩ rằng chỉ vì vài lời nói của anh mà tôi có thể thay đổi sao? Hận thù đã trở thành một phần của tôi.”
Nam: “Tôi không mong anh thay đổi ngay lập tức. Tôi chỉ muốn chúng ta hiểu nhau hơn. Hận thù chỉ làm tổn thương cả hai chúng ta.”
Quân nhìn Nam, bắt đầu cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh. Một cảm giác nhẹ nhõm dần dần lan tỏa trong lòng Quân.
Quân: “Có lẽ anh đúng. Nhưng làm sao tôi có thể tha thứ cho chính mình khi tôi đã gây ra quá nhiều đau khổ cho người khác?”
Nam: “Tha thứ không chỉ là cho người khác mà còn là cho chính mình. Anh cần phải buông bỏ quá khứ để tìm thấy sự bình yên.”
Quân im lặng, suy nghĩ về những lời của Nam. Anh nhận ra rằng, hận thù không chỉ làm tổn thương người khác mà còn chính mình.
Quân: “Cảm ơn anh, Nam. Có lẽ tôi cần thời gian để suy nghĩ về tất cả những điều này.”
Nam: “Tôi sẽ ở đây, nếu anh cần. Chúng ta có thể cùng nhau vượt qua.”
Cả hai ngồi im lặng, cảm nhận sự thay đổi đang diễn ra. Cuộc đối thoại này là bước đầu tiên trong hành trình tìm kiếm sự tha thứ và bình yên cho cả hai người. Họ biết rằng con đường phía trước vẫn còn dài, nhưng ít nhất họ đã bắt đầu đi trên con đường đó cùng nhau.