Sự trở lại của nữ đạo sĩ - Chương 1
Chương 1: Lời tiên tri bí ẩn
Năm thứ mười hai dưới triều đại của hoàng đế Luxar, đế quốc Saithar rơi vào thời kỳ đen tối. Chiến tranh liên miên, đói kém, và bất ổn đã làm dân chúng khổ cực. Mặc dù Luxar cai trị với bàn tay sắt, quyền lực của ông vẫn bị đe dọa bởi các thế lực ngầm trong triều đình. Những tiếng xì xào về sự bất mãn ngày càng lớn, nhưng không ai dám công khai đứng lên chống đối.
Trong bối cảnh đó, một tin tức chấn động lan truyền khắp kinh đô: nữ đạo sĩ Arielle, người từng bị buộc tội phản quốc và lưu đày, đã quay trở lại. Mười năm trước, Arielle từng là cố vấn tín cẩn của hoàng đế. Nhưng sau khi bà đưa ra một lời tiên tri không thuận lợi cho Luxar, bà bị buộc tội phản quốc và bị trục xuất khỏi đế quốc.
Lần trở lại này, Arielle mang theo một lời tiên tri mới, một lời tiên tri mà những kẻ thù của Luxar đang truyền miệng nhau rằng nó sẽ dẫn đến sự kết thúc của hoàng đế. Tại quảng trường trung tâm kinh đô, người dân tụ tập đông đúc, dõi theo từng hành động của Arielle, người nữ đạo sĩ bí ẩn, từ từ tiến về phía hoàng cung.
Bên trong cung điện, Luxar ngồi trên ngai vàng, đôi mắt sắc lạnh hướng về phía cửa lớn. Ông không hề nao núng trước tin tức về sự trở lại của Arielle, nhưng một nét bực bội hiện rõ trong ánh mắt.
“Tại sao ta lại phải đối mặt với mụ phù thủy ấy lần nữa?” Luxar nghiến răng hỏi, quay sang nhìn cận thần Elara, người luôn trung thành đứng bên cạnh ông. “Mười năm qua không đủ để bà ta hiểu rằng bà ta đã sai hay sao?”
Elara cúi đầu, giọng trầm trầm đáp lại, “Thần không rõ mục đích của bà ta, thưa bệ hạ. Nhưng rõ ràng, Arielle không quay lại chỉ để cầu xin sự tha thứ.”
Hoàng đế đứng dậy, tiến về phía cửa sổ lớn nhìn xuống kinh thành. Những tiếng xôn xao từ đám đông bên ngoài vọng đến tai ông. “Ta không cần một lời tiên tri nữa. Ta đã có quyền lực trong tay và sẽ không để ai cướp nó đi.”
Đúng lúc đó, cánh cửa đại sảnh mở ra. Arielle, với bộ áo choàng dài màu bạc, tiến vào cung điện. Ánh mắt bà sắc sảo, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, không hề tỏ ra sợ hãi dù đứng trước người từng ra lệnh trục xuất bà. Bà cúi đầu chào hoàng đế, nhưng không hạ thấp giọng nói:
“Thưa bệ hạ, ta đã quay lại. Và ta mang theo một lời tiên tri.”
“Ngươi không có quyền tiên đoán gì cả!” Luxar quát lớn. “Ngươi đã phản bội ta một lần, và lần này ngươi không có cơ hội làm điều đó lần nữa!”
Arielle mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt lạnh lùng. “Thưa bệ hạ, lời tiên tri không đến từ ta. Nó đến từ những vì sao, từ số phận mà không ai có thể tránh được. Ngày mà vương triều của ngài sụp đổ đã đến gần.”
Luxar tiến lên vài bước, tay nắm chặt lấy thanh kiếm bên hông. “Ngươi nói gì?”
Arielle đứng thẳng, không chút nao núng, giọng bà trầm xuống nhưng đầy uy quyền: “Trong một đêm trăng tròn, hoàng đế sẽ bị phản bội bởi kẻ mà ông tin tưởng nhất. Quyền lực của ông sẽ tan biến trong tay của người mà ông không bao giờ ngờ tới.”
Không khí trong đại sảnh căng thẳng đến ngạt thở. Cả triều thần đứng im không dám thở mạnh. Hoàng đế Luxar nhìn chằm chằm vào Arielle, mắt ông đỏ ngầu vì giận dữ. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy là sự bất an mà ông không thể che giấu.
“Elara!” Luxar quay ngoắt về phía cận thần trung thành của mình. “Ngươi có tin vào những lời nói nhảm nhí này không?”
Elara, mặc dù vẫn giữ bình tĩnh, có chút lúng túng trước tình thế này. Bà cúi đầu thấp và nói: “Thưa bệ hạ, thần không bao giờ tin vào những lời nói của kẻ phản bội. Nhưng nếu có điều gì thần có thể làm để bảo vệ ngài, thần sẽ làm hết sức mình.”
“Bảo vệ ta? Ngươi nghĩ rằng ta cần bảo vệ ư?” Luxar quát lên, nhưng ngay sau đó, giọng ông trầm xuống. “Đưa ả nữ đạo sĩ này ra ngoài. Ta sẽ không nghe thêm bất cứ điều gì từ miệng ả nữa.”
Elara ra lệnh cho lính cận vệ. Hai binh lính tiến đến nắm lấy Arielle, nhưng bà không kháng cự. Trước khi rời khỏi đại sảnh, Arielle quay lại nhìn hoàng đế lần cuối và nói: “Ngài có thể không tin lời ta, nhưng sự thật sẽ không thể bị che giấu mãi mãi. Ngài sẽ sớm phải đối mặt với nó, thưa bệ hạ.”
Sau khi Arielle rời đi, không khí trong cung điện trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Luxar ngồi xuống ngai vàng, tay siết chặt thành ghế. Tất cả những lời nói của Arielle vang lên trong đầu ông như những lời nguyền rủa không thể thoát ra.
“Elara,” ông nói, giọng khàn khàn, “Ngươi không tin lời mụ phù thủy ấy, phải không?”
Elara nhìn thẳng vào mắt hoàng đế, đôi mắt sắc lạnh và bình tĩnh. “Thưa bệ hạ, không có kẻ nào có thể lật đổ ngài nếu ngài còn đứng vững.”
Nhưng trong bóng tối, sự ngờ vực đã nhen nhóm. Không phải chỉ trong lòng Luxar mà còn trong những kẻ quyền lực xung quanh ông.