Sự Xuất Hiện Của Yêu Quái - Chương 2
Chương 2: Đối Mặt Với Quá Khứ
Cuộc chiến kéo dài cho đến khi Wukong và Nhị Lan Thần cuối cùng cũng đẩy lùi được đám yêu quái. Cả hai đứng giữa bãi chiến trường, thở dốc và mồ hôi nhễ nhại. Dù đã thắng trận này, họ đều cảm nhận rõ ràng rằng đây chỉ là một phần nhỏ của những gì đang chờ đợi phía trước.
Nhị Lan Thần nhìn về phía trước, nơi bóng tối vẫn bao phủ. “Chúng ta không thể tiếp tục như thế này. Những yêu quái này không xuất hiện ngẫu nhiên. Có điều gì đó đang điều khiển chúng.”
Wukong gật đầu, ánh mắt cảnh giác. “Chúng ta phải tìm ra nguồn gốc của chúng và tiêu diệt từ gốc rễ. Ngươi có nghĩ đến điều gì không?”
Nhị Lan Thần trầm ngâm trong giây lát rồi đáp, “Ta nhớ về một truyền thuyết cổ xưa. Truyền thuyết kể về một loài yêu quái mạnh mẽ từng bị các vị thần phong ấn cách đây hàng ngàn năm. Nếu phong ấn đó bị phá vỡ, chúng sẽ quay trở lại và mang theo sự hủy diệt.”
Wukong nhướng mày. “Ngươi nghĩ rằng phong ấn đó đã bị phá vỡ?”
“Không loại trừ khả năng đó,” Nhị Lan Thần trả lời, ánh mắt trở nên nghiêm trọng. “Nếu đó là sự thật, chúng ta đang đối mặt với một nguy cơ lớn hơn bất cứ thứ gì chúng ta từng gặp.”
Wukong nhìn vào khoảng không gian đen tối trước mặt, nơi những yêu quái đã xuất hiện. “Vậy thì chúng ta phải đến đó và kiểm tra. Chúng ta không thể để mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát.”
Nhị Lan Thần gật đầu, và cả hai bắt đầu tiến bước về phía nơi mà Nhị Lan Thần tin rằng phong ấn có thể đã bị phá hủy. Trên đường đi, họ không ngừng bị tấn công bởi những yêu quái mạnh mẽ hơn, với những kỹ năng và sức mạnh vượt xa những gì họ đã từng đối mặt trước đây.
Khi đến gần địa điểm phong ấn, cảnh vật xung quanh dần thay đổi. Những cây cối chết khô, không khí nặng mùi tanh tưởi, và mặt đất trở nên nứt nẻ, như thể nơi này đã bị cướp đi sự sống từ lâu.
“Ngươi có chắc đây là nơi đó không?” Wukong hỏi, cảm thấy sự nặng nề của không gian xung quanh.
“Chính là đây,” Nhị Lan Thần đáp, giọng nói cứng cỏi nhưng không giấu được sự lo lắng. “Ta có thể cảm nhận được nguồn năng lượng đen tối đang trỗi dậy từ lòng đất.”
Họ tiến tới một khu vực rộng lớn, nơi mặt đất có những dấu vết rạn nứt và những cột đá lớn đứng trơ trọi giữa không gian hoang vắng. Chính giữa khu vực đó là một vòng tròn kỳ lạ, với những ký hiệu cổ xưa đã mờ nhạt theo thời gian. Đó chính là nơi phong ấn.
“Phong ấn này đã gần như bị phá hủy hoàn toàn,” Nhị Lan Thần nói, ánh mắt không rời khỏi những ký hiệu. “Nếu chúng ta không làm gì ngay, mọi thứ sẽ kết thúc.”
“Nhưng chúng ta làm gì được đây?” Wukong hỏi, giọng đầy lo lắng. “Chúng ta không thể khôi phục lại phong ấn cổ xưa này. Chúng ta không phải là những vị thần đã tạo ra nó.”
Nhị Lan Thần im lặng trong một lúc lâu, trước khi nói, “Chúng ta có thể không phải là những vị thần đã tạo ra phong ấn này, nhưng chúng ta vẫn có thể chiến đấu để ngăn chặn sự bùng nổ của thế lực đen tối. Ta có một ý tưởng.”
Wukong nhìn Nhị Lan Thần, rồi gật đầu. “Dù là gì đi nữa, ta sẽ cùng ngươi chiến đấu đến cùng. Chúng ta đã vượt qua nhiều thứ tồi tệ hơn, không có lý do gì không thể vượt qua điều này.”
Nhị Lan Thần mỉm cười nhẹ, lần đầu tiên trong cuộc hành trình này. “Cảm ơn, Wukong. Cùng nhau, chúng ta sẽ đối mặt với bất kỳ điều gì sắp đến.”
Họ quyết định dựng trại tạm thời gần phong ấn, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Cả hai biết rằng ngày mai sẽ là một ngày quyết định, và tất cả những gì họ đã trải qua cho đến giờ chỉ là phần mở đầu cho cuộc đối đầu thực sự với bóng tối.