Sức Mạnh Của Lửa - Chương 2
Chương 2: Gặp gỡ người tiền sử
Minh bước theo nhóm người nguyên thủy, lòng đầy thắc mắc và lo lắng. Những con đường mòn nhỏ bé và gập ghềnh dưới chân chỉ dẫn anh qua một khu rừng rậm rạp, nơi những cây cổ thụ cao ngất ngưỡng che khuất cả bầu trời. Không khí ở đây khác biệt, không giống bất kỳ nơi nào anh từng đi qua. Mùi đất ẩm, mùi của lá cây mục nát và một chút mùi hương kỳ lạ từ cây cỏ xung quanh khiến anh cảm thấy như đang lạc vào một thế giới khác.
Sau một đoạn đường dài, nhóm người dẫn Minh đến một khu vực mở rộng, nơi có những túp lều làm từ cành cây và da thú xếp thành hình vòng tròn quanh một bãi đất trống. Đây rõ ràng là nơi ở của họ. Mọi người trong làng, bao gồm phụ nữ và trẻ em, đều ngưng lại mọi việc khi thấy nhóm của Minh trở về cùng một người lạ. Họ nhìn Minh bằng ánh mắt tò mò, xen lẫn sự lo lắng.
Một người phụ nữ lớn tuổi, có lẽ là trưởng lão của làng, bước ra từ một túp lều lớn nhất. Bà nhìn Minh từ xa, sau đó trao đổi vài lời với người đàn ông lớn tuổi đã dẫn Minh về. Hai người nói chuyện với nhau trong ngôn ngữ kỳ lạ đó, và Minh chỉ có thể đứng nhìn, không hiểu gì.
“Không biết họ đang nói gì về mình,” Minh thầm nghĩ, lo lắng. Anh không biết liệu họ có coi anh là bạn hay thù, và liệu số phận của anh sẽ ra sao trong ngôi làng này.
Cô gái trẻ lúc trước lại tiến đến gần Minh. Cô nhìn anh với ánh mắt tràn đầy sự hiếu kỳ, nhưng không có chút sợ hãi. Cô nói gì đó với Minh, giọng điệu nhẹ nhàng và cử chỉ thân thiện.
“Xin lỗi, tôi không hiểu cô nói gì,” Minh lắc đầu, mỉm cười như một cách thể hiện rằng anh không có ác ý. Anh dùng tay chỉ vào mình và nói chậm rãi, “Tôi… là Minh.”
Cô gái nhíu mày, dường như cố gắng hiểu những gì anh nói. Rồi cô chỉ vào mình và nói: “Aya.”
“Aya…” Minh lặp lại tên cô, nụ cười trên môi anh tươi hơn. Dù không hiểu nhau, nhưng đây có thể là dấu hiệu đầu tiên của sự giao tiếp giữa hai bên.
Aya mỉm cười đáp lại, dường như cô đã hiểu được ý Minh. Cô ra hiệu cho anh đi theo cô, dẫn anh đến một túp lều trống nằm ở rìa làng. Bên trong lều có một tấm da thú trải trên mặt đất và một số dụng cụ bằng đá, trông rất thô sơ nhưng có vẻ được sử dụng hàng ngày.
Aya chỉ vào lều và nói một điều gì đó, rồi vỗ nhẹ vào vai Minh như muốn trấn an. Có lẽ cô đang muốn nói rằng đây là chỗ ở tạm thời cho anh.
“Cảm ơn,” Minh gật đầu, tuy không chắc Aya có hiểu lời cảm ơn của anh không, nhưng anh vẫn cảm thấy cần phải thể hiện lòng biết ơn.
Trong những giờ tiếp theo, Minh ngồi lại trong lều, cố gắng hình dung ra tình cảnh của mình. “Mình đã bị cuốn vào một cơn lốc thời gian và đến đây, nhưng đây là đâu? Thời kỳ nào? Và làm sao để quay trở lại?” Những câu hỏi đó cứ quẩn quanh trong đầu Minh mà không có lời giải đáp.
Bên ngoài lều, tiếng cười nói, tiếng trẻ con nô đùa vang lên. Minh nhìn ra và thấy một nhóm người đang tụ tập quanh một đống củi lớn, nhưng điều lạ lùng là không có ngọn lửa nào bùng cháy. Họ dường như chỉ đang cử hành một nghi lễ gì đó mà không có sự xuất hiện của lửa.
“Chẳng lẽ họ chưa biết cách tạo ra lửa?” Minh ngạc nhiên tự hỏi. Anh đã quen với việc lửa là một phần thiết yếu của cuộc sống, nhưng giờ đây, anh đang ở giữa một cộng đồng hoàn toàn không có lửa, dù họ có đủ vật liệu để làm ra nó.
Không lâu sau, Minh thấy trưởng lão và người đàn ông lớn tuổi bước vào lều của mình. Aya đi cùng họ, đứng bên cạnh với một vẻ mặt nghiêm trang.
Người trưởng lão nói vài câu với Minh, nhưng tất nhiên anh không hiểu gì. Tuy nhiên, thái độ của bà không tỏ ra thù địch. Thay vào đó, bà có vẻ đang hỏi hoặc yêu cầu gì đó từ Minh.
Aya cố gắng giải thích bằng cách dùng cử chỉ. Cô chỉ vào đống củi ngoài kia, sau đó ra hiệu như đang châm lửa, nhưng rồi lắc đầu. Minh dần hiểu ra vấn đề. Họ đang nhờ anh giúp đốt lửa!
Minh cười nhẹ, nhận ra đây chính là cơ hội để anh bắt đầu tạo dựng lòng tin với những người này. Anh gật đầu và đứng dậy, bước ra ngoài theo họ.
Trước đống củi khô đã được chuẩn bị sẵn, Minh quỳ xuống, lấy từ túi áo một cái bật lửa mà may mắn anh vẫn còn giữ. Anh đưa nó lên cao, để mọi người xung quanh thấy. Rồi anh bật lửa, ngọn lửa nhỏ xíu nhưng rực rỡ hiện lên trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người.
Những tiếng thì thầm kinh ngạc vang lên khắp nơi, và một số người thậm chí còn lùi lại vài bước. Nhưng Minh không để ý, anh cẩn thận đưa ngọn lửa vào đống củi khô. Chẳng mấy chốc, lửa bắt đầu lan rộng, bùng lên thành một ngọn lửa lớn, sáng rực.
Mọi người xung quanh đều đứng chôn chân tại chỗ, nhìn ngọn lửa với ánh mắt ngưỡng mộ và sợ hãi. Aya là người đầu tiên bước tới, cô nhìn Minh với đôi mắt lấp lánh, rồi quay lại nói với trưởng lão và những người khác. Có vẻ như cô đang giải thích rằng Minh chính là người đã mang “sức mạnh của thần linh” đến cho họ.
Trưởng lão bước tới gần Minh, cúi đầu cảm tạ anh, trong khi những người khác dần dần tụ lại xung quanh đống lửa. Họ ngồi xuống, dùng tay hơ ấm trước ngọn lửa, cảm nhận sức mạnh và hơi ấm mà họ chưa từng biết đến.
Minh nhìn ngọn lửa bùng cháy trước mắt, lòng tự hỏi về những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Anh biết rằng đây chỉ mới là khởi đầu của một hành trình đầy thử thách và khám phá.