Sức Mạnh Của Sự Lạc Quan - Chương 1
Chương 1: Bóng Tối Trước Bình Minh
Ngày đầu tiên của tuần mới luôn là một thử thách đối với Minh, một nhân viên kinh doanh trẻ tuổi tại công ty ABC. Anh vừa nhận được thông báo rằng doanh số bán hàng tháng trước của mình thấp hơn nhiều so với dự kiến. Sếp của Minh, ông Quang, gọi anh vào phòng họp để nói chuyện.
Trong phòng họp, Minh ngồi đối diện với ông Quang, người có vẻ mặt nghiêm nghị. Ông Quang mở lời:
“Minh, tôi biết cậu đã cố gắng, nhưng kết quả này thật sự không đạt yêu cầu. Cậu cần phải cải thiện trong tháng tới, nếu không thì…” Ông Quang để lại câu nói lửng, nhưng Minh hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì.
Minh cúi đầu, cảm thấy áp lực nặng nề đè lên vai. “Vâng, thưa sếp. Tôi sẽ cố gắng hơn.”
Ra khỏi phòng họp, Minh cảm thấy như một đám mây đen đang bao phủ lấy mình. Anh nhớ lại những ngày đầu đầy nhiệt huyết và hứng khởi khi mới gia nhập công ty, nhưng giờ đây, mọi thứ trở nên mờ mịt và khó khăn.
Minh quyết định đi dạo một vòng quanh công viên gần công ty để giải tỏa căng thẳng. Anh ngồi xuống một chiếc ghế đá và nhìn vào bầu trời xám xịt. Bất chợt, một cụ già ngồi xuống bên cạnh anh.
“Cậu trẻ, trông cậu có vẻ mệt mỏi lắm,” cụ già bắt chuyện. “Có chuyện gì không ổn à?”
Minh thở dài và chia sẻ với cụ già về những khó khăn trong công việc và áp lực từ sếp. “Cháu không biết phải làm sao để cải thiện doanh số. Cháu đã cố gắng rất nhiều nhưng kết quả vẫn không như mong đợi.”
Cụ già mỉm cười hiền từ, “Đôi khi, bóng tối trước bình minh là thời điểm tối tăm nhất. Nhưng đừng lo, lạc quan sẽ giúp cậu vượt qua tất cả.”
Minh ngạc nhiên nhìn cụ già, “Lạc quan ạ? Nhưng làm sao để giữ được tinh thần lạc quan trong lúc này?”
Cụ già gật đầu, “Lạc quan không phải là không gặp khó khăn, mà là tin rằng mình sẽ vượt qua được chúng. Hãy tìm kiếm những điều tích cực, dù nhỏ nhặt nhất, và tập trung vào chúng. Đừng để nỗi sợ hãi chiếm lấy tâm trí.”
Lời khuyên của cụ già khiến Minh suy nghĩ sâu xa. Anh cảm thấy có chút ánh sáng len lỏi vào tâm hồn mình, như một tia hy vọng nhỏ bé giữa bóng tối.
“Cháu sẽ thử,” Minh nói, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. “Cảm ơn cụ.”
Cụ già mỉm cười và vỗ vai Minh, “Không có gì, cậu trẻ. Hãy nhớ rằng, lạc quan là chìa khóa để mở cánh cửa thành công.”
Minh đứng dậy, nhìn vào bầu trời xám xịt mà giờ đây đã có chút ánh sáng le lói. Anh quyết định trở về công ty, bắt đầu lại từ đầu với một tinh thần mới, tinh thần lạc quan.