Sức Mạnh Của Tinh Thần - Chương 1
Chương 1: Cuộc chạm trán định mệnh
Trên đỉnh núi cao nơi những ngọn gió rít gào như tiếng gầm của các vị thần, nhóm chiến binh gồm bảy người, dẫn đầu bởi Lâm, đứng đối diện với cảnh tượng mà họ không thể ngờ tới. Trước mặt họ là một khoảng trống lớn, nơi ánh sáng của mặt trời bị che khuất bởi bóng dáng của một người khổng lồ – Nhị Lan Thần. Với đôi mắt thiên lý uy nghi, thần nhìn thấu mọi thứ, như thể đọc được từng suy nghĩ trong đầu họ.
Nhóm chiến binh run sợ. Trước sức mạnh thần thánh như vậy, họ cảm thấy nhỏ bé và bất lực. Tuy nhiên, Lâm bước lên phía trước, trái tim đập mạnh nhưng ánh mắt kiên định. Cậu biết rằng, trận chiến này sẽ quyết định số phận của nhân loại.
“Ngươi là ai mà dám thách thức ta?” – Giọng nói trầm hùng của Nhị Lan Thần vang lên, như sấm động giữa trời.
Lâm cắn môi, ánh mắt không rời khỏi vị thần trước mặt. “Ta không đến để thách thức ngươi. Ta đến để bảo vệ người dân của ta khỏi sự đàn áp của ngươi!”
Nhị Lan Thần cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp núi non. “Bảo vệ? Con người các ngươi thật ngu muội! Ngươi nghĩ ngươi có thể làm gì được ta, với sức mạnh yếu ớt đó sao?”
Một trong những chiến binh, Khoa, lo lắng kéo tay áo Lâm, thì thầm: “Lâm, chúng ta không thể thắng được hắn. Chỉ cần một cử động nhỏ của hắn, tất cả chúng ta sẽ bị hủy diệt.”
Lâm nhìn Khoa, giọng nói trầm ấm nhưng đầy kiên quyết: “Nếu chúng ta bỏ cuộc ngay lúc này, liệu những người dân vô tội sẽ thế nào? Sức mạnh không chỉ đến từ cơ bắp hay phép thuật, mà từ tinh thần quyết tâm.”
Khoa im lặng, nhưng sự sợ hãi vẫn hiện rõ trong ánh mắt. Lâm quay lại đối diện với Nhị Lan Thần, hít một hơi sâu, lòng dâng lên niềm tin không thể lay chuyển.
“Ngươi không biết về sức mạnh thật sự,” Lâm nói lớn, giọng vang vọng. “Ngươi có thể có quyền năng hủy diệt, nhưng ngươi không thể đánh bại tinh thần của con người.”
Nhị Lan Thần nheo mắt, rõ ràng không hài lòng với sự tự tin của Lâm. “Tinh thần? Thứ mà ngươi nói chỉ là ảo tưởng của kẻ yếu. Hãy để ta cho ngươi thấy sức mạnh thật sự là gì!”
Với một cái vung tay nhẹ, Nhị Lan Thần triệu hồi một luồng sấm sét lao về phía nhóm chiến binh. Trong tích tắc, cả nhóm hốt hoảng, né tránh. Nhưng Lâm không nhúc nhích, cậu đứng yên, tập trung toàn bộ tinh thần vào việc ngăn cản đòn tấn công. Một lớp khiên vô hình từ trong lòng bàn tay cậu xuất hiện, chắn giữa họ và tia sét kinh hoàng.
Khoa kinh ngạc: “Lâm! Cậu làm được rồi! Sức mạnh tinh thần của cậu…”
Nhưng Lâm không trả lời, mắt cậu vẫn tập trung vào Nhị Lan Thần, mồ hôi lấm tấm trên trán. Nhị Lan Thần cười nhạo: “Một khiên nhỏ nhoi có thể cản được ta sao? Ngươi thật là ngu xuẩn!”
Lâm nghiến răng, đôi mắt sáng rực lên: “Tinh thần của chúng ta không dễ bị đánh bại như ngươi nghĩ.”
Cuộc chạm trán với Nhị Lan Thần chỉ mới bắt đầu, và Lâm biết rằng sức mạnh tinh thần bên trong mình còn cần được khai thác nhiều hơn nữa. Nhưng niềm tin của cậu và quyết tâm bảo vệ những người xung quanh chính là động lực để cậu tiếp tục.