Sức Mạnh Của Tinh Thần - Chương 2
Chương 2: Hành trình thức tỉnh
Sau cuộc chạm trán với Nhị Lan Thần, cả nhóm chiến binh tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi của thần. Tuy nhiên, họ biết rằng đó chỉ là khởi đầu. Nhị Lan Thần không dễ dàng buông tha, và để đối mặt với vị thần hùng mạnh này một lần nữa, họ cần tìm kiếm một sức mạnh lớn hơn. Đích đến của họ là Linh Sơn, nơi có lời đồn rằng sức mạnh tinh thần tối thượng có thể được khám phá.
Trên con đường đầy chông gai, cả nhóm bước đi trong im lặng, chỉ có tiếng gió rít qua tai và tiếng bước chân nặng nề. Lâm, người vừa mới sử dụng sức mạnh tinh thần để chặn lại tia sét của Nhị Lan Thần, cảm thấy mình chưa thực sự hiểu rõ sức mạnh này. Cậu quay sang hỏi Khoa, người đồng đội thân thiết nhất.
“Khoa, cậu nghĩ sức mạnh tinh thần là gì? Tại sao nó lại có thể chống lại được một thần thánh mạnh mẽ như vậy?” – Lâm hỏi, giọng đầy sự tò mò lẫn hoang mang.
Khoa nhún vai, nhìn xuống đất rồi ngẩng lên nhìn Lâm: “Tớ không biết, Lâm ạ. Nhưng tớ tin rằng sức mạnh ấy đến từ lòng quyết tâm và sự dũng cảm của cậu. Cậu luôn có niềm tin mạnh mẽ vào những gì mình làm, và có lẽ chính điều đó đã kích hoạt sức mạnh tinh thần trong cậu.”
Lâm trầm ngâm, nhìn xa xăm về phía trước. “Nhưng mình chưa thực sự kiểm soát được nó. Nó giống như một ngọn lửa mạnh mẽ nhưng lại không ổn định. Mình cần phải học cách kiểm soát nó.”
Đột nhiên, từ đằng xa, một giọng nói vọng lại, khàn khàn nhưng mạnh mẽ: “Nếu ngươi muốn kiểm soát sức mạnh tinh thần, ngươi phải đối diện với chính bản thân mình.”
Cả nhóm dừng lại, quay đầu về phía giọng nói. Trước mặt họ là một ông lão già nua, râu tóc bạc phơ, tay chống một chiếc gậy dài, dáng vẻ tiều tụy nhưng ánh mắt sáng ngời như đã trải qua hàng thế kỷ. Ông ta là nhà hiền triết mà họ đang tìm kiếm – người gác cổng Linh Sơn.
“Ngươi là ai?” – Lâm bước lên, hỏi.
Ông lão cười nhẹ, giọng nói trầm ấm: “Ta chỉ là một người già đã sống ở đây quá lâu. Nhưng ta biết điều các ngươi đang tìm kiếm. Sức mạnh tinh thần không đến từ cơ thể hay vũ khí, mà từ chính nội tâm của ngươi. Ngươi đã thức tỉnh được một phần, nhưng để kiểm soát nó, ngươi cần phải tìm được sự cân bằng trong tâm hồn.”
Khoa tỏ ra bối rối: “Sự cân bằng trong tâm hồn ư? Chúng tôi phải làm sao để đạt được điều đó?”
Ông lão gật đầu, từ tốn giải thích: “Sự cân bằng giữa niềm tin, nỗi sợ hãi, và lòng dũng cảm. Nếu các ngươi bị nỗi sợ chế ngự, tinh thần sẽ suy yếu. Nếu các ngươi quá tự tin mà bỏ qua sự chuẩn bị, tinh thần sẽ tan vỡ. Hãy tìm sự cân bằng, và các ngươi sẽ khám phá ra sức mạnh không giới hạn.”
Lâm lắng nghe từng lời, trong lòng cảm nhận được rằng ông lão này không chỉ nói về một bài học đơn giản. Đây chính là chìa khóa để cậu kiểm soát sức mạnh tinh thần của mình. Nhưng làm thế nào để tìm thấy sự cân bằng ấy? Đó vẫn còn là một câu hỏi lớn.
Nhà hiền triết đưa tay vào áo choàng, rút ra một chuỗi hạt làm từ đá quý lấp lánh, trao cho Lâm. “Cầm lấy, đây là Chuỗi Hạt Thiêng. Nó sẽ giúp ngươi tập trung tinh thần khi gặp khó khăn. Nhưng đừng phụ thuộc vào nó. Sức mạnh thật sự vẫn nằm ở ngươi.”
Lâm nhận lấy chuỗi hạt, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. “Cảm ơn ngài. Tôi sẽ không làm lãng phí lời chỉ dẫn của ngài.”
Nhà hiền triết nở một nụ cười hiền từ, rồi chậm rãi biến mất vào màn sương mù bao phủ núi Linh Sơn.
Nhìn lên đỉnh núi cao, nơi ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống, Lâm siết chặt chuỗi hạt trong tay, biết rằng cuộc hành trình này còn dài và thử thách còn nhiều. Nhưng lần này, cậu không còn cảm thấy sợ hãi. Với sự hướng dẫn của nhà hiền triết và niềm tin vào sức mạnh tinh thần, Lâm sẵn sàng đối diện với mọi khó khăn phía trước.