Tái cấu trúc quân đội - Chương 3
Chương 3: Đào Tạo Tinh Anh
Sau bài giảng đầu tiên, Gia Cát Lượng bắt đầu bước vào giai đoạn thực tiễn. Ông quyết định rằng để xây dựng một lực lượng quân đội mạnh mẽ, điều cốt lõi không chỉ là lý thuyết, mà là khả năng thực hành của từng cá nhân. Ông yêu cầu Minh tập hợp một nhóm sĩ quan trẻ tài năng để trực tiếp đào tạo, nhằm kiểm chứng những chiến lược và tư tưởng mà ông đã đưa ra.
Vào sáng sớm hôm sau, tại một căn cứ quân sự nằm trên vùng đất trống trải, khoảng hai mươi sĩ quan trẻ đứng thành hàng. Họ được chọn lọc kỹ lưỡng từ nhiều bộ phận khác nhau, những người có tiềm năng lãnh đạo và tinh thần kiên cường. Tất cả đều mang theo lòng tự hào nhưng cũng xen lẫn sự nghi ngờ. Không ai có thể hoàn toàn tin rằng một chiến lược gia cổ đại như Gia Cát Lượng có thể dẫn dắt họ vượt qua những thử thách hiện đại.
Minh bước tới trước mặt họ, ra lệnh: “Chào Gia Cát tiên sinh!”
Các sĩ quan lập tức đứng nghiêm chỉnh, chào Gia Cát Lượng khi ông từ từ bước đến. Gia Cát Lượng nhìn họ, ánh mắt ông trầm tĩnh nhưng đầy sức mạnh. Ông giơ tay lên, yêu cầu họ thả lỏng.
“Ta không cần các ngươi phải chứng minh sự tôn kính của mình qua các nghi lễ,” ông nói, giọng nói vang vọng nhưng ấm áp. “Ta cần các ngươi chứng minh qua hành động, qua tư duy và sự cống hiến cho nhiệm vụ. Hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc học lại điều cơ bản nhất – cách sử dụng tư duy trong mọi tình huống chiến đấu.”
Một trong những sĩ quan, tên Hải, liếc nhìn các đồng đội xung quanh, rồi ngập ngừng bước lên trước. “Thưa ngài, chúng tôi đã được huấn luyện rất kỹ về chiến thuật hiện đại. Tại sao lại phải bắt đầu từ những điều cơ bản như vậy?”
Gia Cát Lượng không hề tức giận, ngược lại, ông mỉm cười với sự kiên nhẫn. “Ngươi có biết tại sao một ngôi nhà cần nền móng vững chắc không? Bởi nếu nền móng yếu, dù xây dựng thêm bao nhiêu tầng cao cũng sẽ đổ sập. Các ngươi đã học những chiến thuật hiện đại, nhưng nếu không hiểu gốc rễ của tư duy chiến đấu, các ngươi sẽ dễ dàng bị đánh bại khi đối mặt với những thách thức bất ngờ.”
Gia Cát Lượng giơ tay lên, ra hiệu cho Minh bắt đầu cuộc huấn luyện. Minh gật đầu và ngay lập tức yêu cầu các sĩ quan chia thành hai đội đối đầu. Họ sẽ thực hiện một bài tập chiến thuật đơn giản, một cuộc tập trận mô phỏng trên cánh đồng trống với giả định là đánh chiếm một căn cứ đối phương.
Khi các sĩ quan bắt đầu di chuyển, Gia Cát Lượng theo dõi kỹ lưỡng. Ông nhận thấy các đội thực hiện các bước di chuyển nhanh nhẹn và linh hoạt, nhưng dường như còn thiếu một thứ gì đó. Họ hành động theo kế hoạch đã định sẵn mà không tính đến sự biến đổi của tình huống thực tế.
Khi cuộc tập trận kết thúc, Gia Cát Lượng gọi tất cả lại. “Các ngươi đã làm tốt,” ông nói, “nhưng các ngươi chỉ đang thực hiện một nhiệm vụ mà không hiểu rõ lý do và sự linh hoạt cần thiết. Trong chiến tranh, không có gì là chắc chắn. Các ngươi phải học cách thích nghi với sự thay đổi.”
Hải, người trước đó đã hỏi, cảm thấy bối rối. “Nhưng thưa ngài, chúng tôi đã làm theo đúng kế hoạch. Vậy làm sao để thích nghi nếu kế hoạch đã được vạch ra rõ ràng từ đầu?”
Gia Cát Lượng bước lại gần Hải, đôi mắt ông sắc bén. “Kế hoạch chỉ là nền tảng, không phải là giải pháp duy nhất. Trong mỗi trận đánh, sẽ có những tình huống mà ngươi không thể lường trước được. Kẻ chiến thắng không phải là kẻ có kế hoạch hoàn hảo, mà là kẻ biết điều chỉnh và tận dụng thời cơ. Các ngươi phải học cách nghĩ như nước: linh hoạt, biết uốn mình trước mọi hoàn cảnh.”
Gia Cát Lượng tiếp tục: “Trong thời đại của ta, ta đã phải đối mặt với nhiều kẻ thù mạnh hơn về quân số và vũ khí. Nhưng điều làm nên chiến thắng không chỉ là sức mạnh quân sự, mà là cách chúng ta xoay chuyển tình thế, sử dụng mọi tài nguyên có sẵn và tận dụng điểm yếu của kẻ thù.”
Ông nhìn quanh, ánh mắt đầy uy lực. “Ta sẽ dạy các ngươi cách đọc trận địa, cách phân tích tâm lý đối phương, và quan trọng nhất, cách nắm bắt thời điểm quyết định. Đó chính là những thứ mà công nghệ không thể cung cấp cho các ngươi.”
Một buổi chiều căng thẳng tiếp tục diễn ra với hàng loạt bài tập khác nhau. Gia Cát Lượng không chỉ giảng giải mà còn yêu cầu các sĩ quan thực hành ngay lập tức. Ông tạo ra những tình huống khó khăn, buộc họ phải tư duy nhanh chóng và đưa ra quyết định trong điều kiện áp lực cao.
Khi hoàng hôn buông xuống, tất cả các sĩ quan đều đã mệt nhoài. Nhưng trong ánh mắt họ, một sự thay đổi đã xuất hiện. Họ không còn chỉ là những người lính hành động theo kế hoạch có sẵn, mà bắt đầu hiểu rõ tầm quan trọng của việc tư duy chiến thuật và sự linh hoạt trong mỗi hành động.
Gia Cát Lượng đứng trước đội ngũ của mình, ông nhìn họ với sự tự hào. “Hôm nay các ngươi đã làm rất tốt. Nhưng đây chỉ là khởi đầu. Con đường phía trước còn dài và khó khăn. Các ngươi sẽ cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa, không chỉ về thể lực mà còn về tinh thần. Nhưng ta tin rằng, với sự quyết tâm và sự sáng suốt, các ngươi sẽ trở thành những chiến binh tinh anh, đủ sức dẫn dắt quân đội này đến chiến thắng.”
Minh bước tới gần, khẽ nói với Gia Cát Lượng: “Ngài đã thắp lên ngọn lửa trong lòng họ. Họ bắt đầu nhận ra rằng việc trở thành một chiến binh thực thụ không chỉ dựa vào công nghệ hay sức mạnh thể chất, mà còn dựa vào trí tuệ và lòng kiên nhẫn.”
Gia Cát Lượng gật đầu, mỉm cười. “Đúng vậy, Minh. Cuộc hành trình chỉ mới bắt đầu, nhưng ta tin rằng chúng ta đang đi đúng hướng. Từ đây, quân đội này sẽ thay đổi, và trở thành lực lượng mà không một thế lực nào có thể đánh bại.”